CHUYỆN DESPEREAX - Trang 39

Hỡi độc giả, người có tin rằng thực sự có một thứ là hạnh phúc

mãi mãi không? Hay, giống như Despereaux, có phải người đã bắt
đầu đặt nghi vấn về khả năng có thật của những kết thúc có hậu
rồi?

“Hạnh phúc mãi mãi,” Despereaux thì thầm. “Hạnh phúc mãi

mãi,” chú lại nói lần nữa khi ống chỉ dừng ngay bên cạnh.

“Chỉ, chỉ, chỉ,” đám đông chuột lầm rầm.

“Ta rất tiếc,” lão chuột đứng sau ống chỉ nói, “nhưng ta phải

nhờ cậu đứng dậy cho. Ta phải làm công việc của mình.”

Despereaux chậm chạp đứng dậy.

“Đứng trên hai chân sau thôi,” thầy chỉ nói. “Quy định là thế.”

Despereaux đứng trên hai chân sau.

“Cảm ơn,” thầy chỉ nói. “Ta rất cảm ơn.”

Trong khi Despereaux nhìn theo, thầy chỉ duỗi một đoạn dài chỉ

đỏ ra khỏi ống và thắt một cái thòng lọng.

“Chỉ cần đủ cho cái cổ thôi,” lão chuột lẩm nhẩm. “Không hơn,

không kém. Đấy là điều thầy chỉ trước kia đã dạy ta: vừa đủ cho
cái cổ thôi.” Lão ngẩng lên nhìn Despereaux và trở lại với cái thòng
lọng bằng chỉ. “Và anh bạn của ta, anh có một cái cổ bé.”

Thầy chỉ đưa hai cánh tay lên và vòng qua cổ Despereaux. Lão

nghiêng sát lại và Despereaux ngửi thấy mùi cần tây. Chú nghe
thấy hơi thở của thầy chỉ ngay bên tai trong khi lão thắt chặt sợi
chỉ.

“Nàng có đẹp không?” thầy chỉ thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.