CHUYỆN DESPEREAX - Trang 42

“Đã đến lúc rồi,” con bên trái, cũng là con thứ nhất, nói.

Antoinette xô mình qua đám đông. “Nó là con trai tôi,” bà nói.

“Tôi muốn có lời cuối cùng với con trai tôi.”

Despereaux nhìn mẹ. Chú gắng sức đứng trước mặt bà mà không

run rẩy. Chú gắng không thể hiện mình là một nỗi thất vọng.

“Xin hãy cho tôi biết,” Antoinette nói, “điều gì sẽ xảy đến với

nó? Điều gì sẽ đến với đứa con bé bỏng của tôi?”

“Thưa bà,” con chuột trùm đầu thứ nhất nói. Giọng nó sâu thẳm

và chậm rãi. “Bà không cần biết đâu.”

“Tôi cần biết. Tôi muốn biết. Nó là con tôi. Đứa con của trái

tim tôi. Đứa con cuối cùng trong đám chuột con của tôi.”

Hai con chuột trùm đầu không nói gì cả.

“Hãy nói cho tôi biết đi,” Antoinette nói.

“Lũ chuột cống,” con thứ nhất đáp.

“Lũ chuột cống,” con thứ hai đáp.

“Phải. Phải. Oui

(1)

. Lũ chuột cống. Thì sao chứ?”

“Chuột cống sẽ ăn thịt nó,” con thứ hai nói.

“Á,” Antoinette kêu lên. “Mon Dieu!

Vừa nghĩ tới chuyện bị chuột cống ăn thịt, Despereaux quên béng

luôn chuyện phải dũng cảm. Chú quên mất rằng mình không được
phép là một nỗi thất vọng. Chú cảm thấy mình đang chuẩn bị ngất
xỉu lần nữa. Nhưng mẹ chú, vốn sở hữu khả năng tuyệt vời trong
việc lựa đúng thời điểm kịch tính, đã đi trước chú một bước; bà trình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.