CHUYỆN DESPEREAX - Trang 63

“Này,” lão già vừa nói vừa giơ tấm vải cho tên tù nhân, “cầm

lấy đi. Ngươi sẽ cần đến dù chỉ một chút xíu hơi ấm ở dưới này
đấy.”

Thế là tên tù nhân cầm lấy tấm vải, khoác lên vai mình như

thể đó là một chiếc áo choàng, và tay lính quay người đi lên những
bậc cầu thang, mở cánh cửa ra thế giới bên ngoài, và một chút ánh
sáng len vào trước khi anh ta đóng cửa lại sau lưng.

“Bác có trông thấy không?” Roscuro nói với Botticelli.

“Xấu xí khủng khiếp,” Botticelli nói. “Thật nực cười. Bọn họ có

thể có ý đồ gì khi để cho từng ấy ánh sáng lọt vào ngay một lúc như
vậy chứ? Chẳng lẽ bọn họ không biết đây là ngục tối hay sao?”

“Nó thật đẹp,” Roscuro nói.

“Không,” Botticelli nói. “Không.” Hắn nhìn Roscuro thật chăm

chú. “Không đẹp. Không hề.”

“Cháu phải nhìn thêm nhiều ánh sáng nữa. Cháu phải thấy tất

cả ánh sáng,” Roscuro nói. “Cháu phải lên tầng trên.”

Botticelli thở dài. “Ai mà quan tâm đến ánh sáng chứ? Nỗi ám

nh của cậu về nó thật phiền phức. Nghe đây. Chúng ta là chuột

cống. Chuột cống. Chúng ta không thích ánh sáng. Chúng ta có
nghĩa là bóng tối. Chúng ta có nghĩa là đau khổ.”

“Nhưng,” Roscuro nói, “trên tầng kia.”

“Không ‘nhưng’ gì cả,” Botticelli nói. “Không ‘nhưng’ gì cả. Không

được. Chuột cống không lên tầng trên. Tầng trên là chỗ của chuột
nhắt.” Hắn cầm lấy cái mặt dây chuyền đang treo trên cổ mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.