CHUYỆN DESPEREAX - Trang 98

“Chồi ôi,” Mig nói. “Cháu cũng muốn làm một nàng công chúa,

một ngày nào đó.”

“Đó là một giấc mơ đẹp đấy,” người lính nói. Ông ta tắc lưỡi với

con ngựa và giật dây cương, rồi họ lên đường.

“Cháu rất vui khi được đi,” Mig nói, đưa tay lên chạm nhẹ vào

một bên tai súp lơ của mình.

“Vui cũng phải chứ, vì nó mang đến sự thay đổi tới cho không ai

khác ngoài cháu cho dù cháu có vui hay không,” người lính nói.
“Chúng ta sẽ đưa cháu tới lâu đài và người ta sẽ lo cho cháu cẩn thận.
Cháu sẽ không bao giờ còn là một nô lệ nữa. Cháu sẽ là một người
hầu được trả công.”

“Hả?” Mig nói.

“Cháu sẽ làm người hầu!” người lính hét lên. “Không phải là nô

lệ!”

“Chồi ôi!” Mig nói, đầy thỏa mãn. “Cháu sẽ là một người hầu,

không còn là nô lệ nữa.”

Cô bé mười hai tuổi. Mẹ cô đã mất. Cha cô đã bán cô đi. Bác của

cô, thực ra chẳng phải là bác gì sất, đã bợp tai cô đến mức cô gần
như điếc đặc. Và cô bé muốn, hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này,
trở thành một nàng công chúa nhỏ đội chiếc vương miện bằng vàng
và cưỡi một con ngựa trắng có bước chân thật kiêu sa.

Hỡi độc giả, người có nghĩ thật là tệ hại khi cứ mơ ước mà chẳng

hề có một lý do gì để hy vọng hay không? Hay đó là (như người lính
đã nói về niềm vui) một điều mà người ta vẫn cứ làm, bởi, rốt
cuộc thì, nó sẽ chẳng làm thay đổi một ai trừ chính người đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.