CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 127

Đừng như nước mắt chảy xuôi

= MỘT BẠN ĐỌC (đề nghị không nêu tên)

Cố tôi là con gái của ông giáo làng. Ngày cố mười tám, nhan

sắc mặn mà lại đảm đang nên nhiều nhà trong vùng tới hỏi cho
con. Cố tôi yêu văn thơ rồi yêu luôn người đàn ông nghèo hay chữ
thường viết thư cho mình, chấp nhận những ngày tháng khó khăn
lênh đênh sông nước sắp tới.

Rồi cố có mang ngoại. Người đàn ông cố tin yêu bảo cố bỏ con

đi, cuộc sống rày đây mai đó, chưa có con được. Ông nói sẽ cố
kiếm tiền, lên bờ sống, rồi sẽ có thật nhiều con. Cố tôi không
chịu. Năn nỉ không chịu. Cự cãi không chịu. Đe dọa cũng không chịu.
Nói mãi không được, người đàn ông thay đổi tính tình, trở nên cộc
cằn dữ tợn hơn. Ngồi trên ghe ông nhậu rượu, chẻ đôi từng cây
diêm cho cố nhúm lò nấu cơm.

Gió sông lồng lộng, nhúm mãi lửa không cháy, ông ngà ngà rượu,

lấy mái chèo đập vào đầu cố. Ghe cập bờ, cố ôm con bỏ trốn.
Sau đó cố biết thêm người đàn ông bà từng yêu thương nửa chữ bẻ
đôi cũng không biết nhưng lại có sức đánh cá rất khỏe, mấy lời thơ
văn ong bướm ngày nào là do ông đổi từng con cá đi thuê người ta
viết. Chua chát, cố chỉ nói thế!

Khi ngoại lớn được một chút, có người tới hỏi, vậy là cố đi lấy

chồng khác. Người ta không nuôi ngoại, cố đành gửi ngoại cho
người bà con.Vì khát khao một gia đình, cần một người đàn ông che
chở cho đời mình, hận thù người đàn ông cũ hay vì tất cả lý do đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.