CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 140

lên tiếng chào ai thì bị bố chồng tát hai cái vào mặt như trời
giáng. Những ngày tiếp theo là những lời lẽ khó nghe của em
chồng, rồi mẹ chồng chửi bới đủ kiểu mà tôi đâu có làm gì sai.
Một mình tôi phải chăm sóc 3.800 cây cà phê và hầu hạ gia đình
chồng tất cả bảy người, rồi heo gà từ 4g sáng tới 12g khuya.
Chồng tôi nghiện rượu, nghe ai gọi là đi. Tôi bị bệnh làm không nổi
và hay ngất, bác sĩ nói tôi bị suy nhược cơ thể và thiếu máu quá
nhiều cần phải ăn uống, nghỉ ngơi.

Tôi tưởng gia đình chồng biết chuyện tôi ốm sẽ nghĩ lại và

thương tôi hơn, nhưng ngược lại họ đuổi tôi ra khỏi nhà. Lúc đó anh
trai tôi đã lấy vợ sinh con và có nhà riêng nên tôi bảo chồng đưa
tôi về nhà anh trai ở. Tôi đi làm xưa nay dành dụm được hai chỉ
vàng phòng thân, không dám cho ai biết, không có chỗ cất giữ kín
đáo nên giấu trong quần áo, vậy mà chồng tôi cũng lục lọi lấy
được và trốn vào Đắc Lắc.

Tôi ở lại quê một thời gian rồi mượn của anh trai đúng 250.000

đồng vào Nam tìm việc. Tôi xin được việc giữ em và làm việc nhà
nhưng lương thấp quá, vừa định xin việc chỗ khác thì nhận được
tin sét đánh ngang tai. Ngày 10-11-2008 anh trai tôi bị người ta chém
chết, vứt xác cạnh đường tàu, dựng hiện trường giả bị tàu cán. Anh
sống hiền lành, không thù oán ai, chết đi để lại ba đứa con thơ,
đứa đầu 6 tuổi bị bệnh tim bẩm sinh, đứa thứ hai 3 tuổi, đứa thứ
ba mới 4 tháng tuổi.

Còn nỗi đau nào đau hơn nữa không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.