CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 27

Người mẹ chung

= NGUYỄN THỊ TUYẾT DÂN (Phú Yên)

Gần 10 năm bôn ba trên con đường sự nghiệp nơi đất khách quê

người, tôi dường như đã quên hẳn một người-mẹ-khác của mình,
người đã chăm lo cho tôi từ những ngày còn nằm nôi. Lần này trở
lại thăm quê, mẹ tôi bảo người ấy vừa mới đi xa, đã vĩnh viễn nằm
sâu trong lòng đất thẳm.

Người-mẹ-khác của tôi chính là bà Tư già. Không ai còn nhớ bà tên

gì, bao nhiêu tuổi, chỉ gọi là bà Tư theo thứ bậc của người chồng mà
giờ cũng không biết nơi đâu, còn hay mất?

Mẹ tôi kể lại trong những năm đất nước còn chiến tranh, bà Tư

từ vùng đất khác lưu lạc về quê tôi sinh sống, sau gặp và yêu
thương ông Tư. Đám cưới giữa hai người là bữa tiệc nho nhỏ chỉ đủ ra
mắt bà con lối xóm. Nhưng rồi không ai hiểu vì lý do gì ngay trong
đêm tân hôn ông Tư rời bỏ vợ, bỏ làng ra đi biền biệt, không một tin
tức hay một lần trở lại thăm gia đình. Mặc kệ những lời đồn ít
nhiều khắc nghiệt, bà Tư vẫn lặng im vò võ một mình chịu đựng.
Sau này trong một lần bà bệnh nặng, người ta mới phát hiện và ngờ
ngợ ra sở dĩ ông Tư bỏ đi vì bà Tư bị một vết thương lớn ở chỗ kín.
Đó là hậu quả của một trận bom rơi không giết nổi bà.

Sống trong sự khinh ghét của gia đình chồng, bà Tư trở thành

người vô gia cư, không nơi nương tựa. Bà nhận làm những công việc
lặt vặt cho người dân quanh xóm để đánh đổi bữa cơm qua ngày. Bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.