CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 30

Chiến tranh và nỗi sợ hãi

= AN TUẤN DŨNG (Hà Nội)

Chiến tranh đã qua đi hơn 30 năm, nhưng cứ đến tháng 12

hằng năm, khi Hà Nội kỷ niệm trận Ðiện Biên Phủ trên không bắn
rơi pháo đài bay B52 của Mỹ, những ký ức chiến tranh lại hiện về
trong tôi rõ mồn một.

Nhà tôi ở làng Pháp Vân, huyện Thanh Trì (Hà Nội). Lo sợ bom

rơi đạn lạc, tôi cho gia đình sơ tán vào La Dương, Hà Đông. Khi biết
nơi sơ tán gần một trận địa tên lửa là mục tiêu của máy bay Mỹ, tôi
lại đưa gia đình trở về làng. Hôm đó là ngày 23-12-1972. Tất cả dân
làng đều bỏ nhà chạy ra làm hầm trên bờ con mương nhỏ giữa cánh
đồng. Những tưởng như thế là an toàn. Tranh thủ mấy ngày đình
chiến nhân dịp Noel, tôi về làng chặt mấy cây tre rồi bắt chước
bộ đội làm một chiếc hầm chữ A để chống sức ép của bom cho hiệu
quả.

Chiều 26-12-1972, thấy chiếc máy bay trinh sát bay qua, tôi

cho hai đứa trẻ ăn cơm sớm rồi cả nhà chui vào hầm nằm nghỉ.
Đến nửa đêm, bỗng nghe tiếng bom rơi ì ầm. Tiếng nổ không to
nhưng hầm lắc lư như đưa võng. Thì ra bom rơi quá gần nên tai
tôi điếc đặc. Tôi bảo bọn trẻ bịt chặt hai tai và há miệng để tránh hơi
bom. Còn mẹ vợ thì luôn miệng khấn vái cầu trời khẩn Phật phù hộ
độ trì cho tai qua nạn khỏi.

Rồi cả nhà tôi bỗng bật đứng cả lên, đầu đập vào nóc hầm đau

điếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.