CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 32

Tôi mua xe đạp

= NGÔ XUÂN HỘI (TP.HCM)

Sau ngày 30-4-1975 ít lâu, anh cả tôi, lúc này là bộ đội đang đóng

quân ở Ðồng Dù, được nghỉ phép về thăm nhà. Xa cách bao năm
gặp lại, em út đứa nào cũng được anh cho quà: anh trai kế tôi chiếc
đồng hồ Seiko, em gái một con búp bê, còn tôi một chiếc khung xe
đạp mộc...

Ghi nhận tấm tình của anh nhưng tôi không mặn mà gì, vì thấy

để biến chiếc khung chưa sơn trở thành xe đạp chạy được, là chuyện
trần ai lắm. Năm sau, trong một lần hai anh em cùng về thăm
quê, anh nhất quyết bắt tôi phải mang cái khung xe theo:

- Thanh niên không có xe đạp đi, bất tiện lắm - anh nói.

Hồi ấy tôi đang công tác ở mỏ than Thống Nhất, thị xã Cẩm

Phả, Quảng Ninh. Từ lúc mang khung xe ra mỏ, tôi cứ đau đáu
chuyện lắp xe. Phụ tùng xe đạp chỉ phân phối cho những người đã
có xe. Tôi chưa có xe, chẳng ai phân phối cho tôi cả, nhưng bằng
phương pháp “vận động hành lang”, lúc cái vỏ, lúc cái ruột..., dần dà
tôi cũng mua được khối thứ. Đem về phòng tôi gói chúng lại cất
dưới gầm giường, thỉnh thoảng lôi ra ngắm. Hình dung về chiếc
xe đạp trong tương lai, trong tôi trào dâng niềm sung sướng.

Với chiếc xe đạp ấy tôi có thể phóng vù đi gặp người yêu bất cứ

lúc nào, chẳng phải nhọc công hỏi mượn xe người này người nọ. Hải,
người yêu của tôi, công nhân công trường than sàng 110. Mỗi lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.