CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 38

gà con đã thật sự tứ tán. Chỉ có ngày tết là chúng tôi gặp lại nhau.
Còn ba thì cứ đi uống rượu, về kiếm chuyện hành hạ tôi. Chị Hai
can ngăn cũng bị đánh. Những lúc tuyệt vọng, đói khát và đau đớn
nhất, tôi lại lấy hai báu vật của mình ra đọc để nghĩ mình còn có mẹ
bên cạnh.

Khi lên Sài Gòn học, hành trang của tôi là bọc quần áo và không

quên mang theo báu vật của tôi.

Hậu quả của những tháng ngày bị ba hành hạ, quát mắng rợn

người và sống trong cảnh túng thiếu, sự ghẻ lạnh của mọi người, đã
ám ảnh tôi suốt cuộc đời. Năm 2003 tôi bị bệnh trầm cảm. Chị Hai
lên Sài Gòn chở tôi về quê. Tôi không quên mang theo hai báu vật
của mình. Sau hai năm khỏi bệnh, tôi lại khăn gói lên Sài Gòn tìm
việc và cũng không quên mang theo báu vật của tôi.

Mẹ tôi đã mãi mãi không quay về suốt hơn 31 năm qua, như lời

chị Hai giải thích cho tôi ngày xưa. Tôi cũng đã hiểu thế nào là cái
chết. Nhưng đối với tôi, mẹ vẫn luôn sống trong nét chữ trên hai
trang giấy báu vật ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.