CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 57

gì mà giục tôi nhanh đi học. Tôi vui sướng chưa từng thấy. Tôi thấy
khỏe hẳn lên. Mọi sự mệt mỏi tan thành mây khói... Nhưng tôi vẫn cứ
mang trong mình một “án” đứa con hư, đứa con bất hiếu.

Tôi lớn lên, vào bộ đội năm 17 tuổi rồi công tác xa nhà triền

miên. Hình như đoán biết mình sắp về thiên thu, bố tôi hối hả
từ ngoài Bắc vào Nam thăm gia đình riêng của tôi vào một ngày hè.
Lúc này tôi đã là một thầy giáo, tóc đã phai màu. Trong lúc hàn
huyên chuyện trò, bố tôi kể lại câu chuyện ngày xưa bố “bị con trai
mách bà ngoại tội chứa chấp người đánh bạc. Biết đâu, nếu không
bố có thể phải vào vòng lao lý”. Câu chuyện của bố cũng là một lời
“giải tội bất hiếu” cho tôi. Tội thật sự xúc động và hạnh phúc.

Một năm sau bố tôi qua đời. Tôi về quê chịu tang, không quên

ghé thăm cây đa đồn, mấy chục năm trước đã chở che một thằng
bé tội nghiệp là tôi bị mang tiếng oan là hư và bất hiếu với cha mẹ!
Cây đa vẫn thế, vẫn xanh tươi, như muốn cùng sẻ chia với tôi cay
đắng ngọt bùi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.