CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 78

Những ngày ấy ở quê tôi

= NGUYỄN THỊ LAN (TP.HCM)

Năm 1960-1961, lúc phong trào cách mạng mới nổi dậy, quê tôi

vui lắm. Cứ chiều tối tình hình yên ắng là mấy anh du kích xã
vào xóm, đến những gia đình nòng cốt xin nhận tiếp tế. Nhà tôi
nghèo lắm, từ Tân Thạnh Tây (Củ Chi) chạy giặc xuống Tân Thạnh
Ðông được người ta cho ở tạm trong một căn nhà dột nát.

Không có đất đai ruộng vườn, gạo cứ đi đong từng bữa, vậy mà

nhà tôi là nơi mấy anh thường xuyên ghé xin cơm! Nếu mấy anh
xin vào ban ngày thì tôi mang cơm đi hết đồng ruộng ra tới bờ
sông. Những chiếc võng san sát bên nhau, mấy anh kể chuyện vui
lắm. Tôi ham vui nhưng cũng sợ. Mỗi lần bưng cơm đi trong lòng
run lắm, lỡ gặp lính bố ráp thì không biết ăn nói thế nào.

Rồi giặc giã ngày càng đến gần. Làng quê không còn bình yên

nữa, những trận bố ráp triền miên. Lần đó mấy anh bị địch phục
kích bắn chết bảy người, tang tóc bao trùm, không khí ảm đạm, nhà
nhà như có tang. Là con gái tôi cũng muốn làm một điều gì đó,
song tôi chưa nghĩ được gì thì đùng một cái bà chị kế của tôi trốn
má thoát ly đi bộ đội. Một mình chị đi cũng đủ cho má tôi đau buồn,
từng đêm khóc nhớ thương con nên tôi không nỡ ra đi. Tôi còn hai
em trai dại khờ, phải phụ má lo cho chúng nó!

Năm 1965, tôi theo cô bạn tên Nhỏ đi Sài Gòn, vào làm ở Hãng dệt

Hạnh Phước, đường Bến Chương Dương. Nhỏ giới thiệu tôi với P..
Tôi chỉ mới làm được ba tháng thì tối 5-10-1965 có tiếng đập cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.