CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 107

Thực ra đã sớm thấy rồi, lại không phải chỉ có một lần...

Ôn Nhiễm hướng anh cúi đầu, lại tiếp tục uống ly trà nóng trong tay.Triệu
Vị Xuyên hơi nhíu mày, ánh mắt thú vị nhìn cô, lát sau anh lấy quà biếu gặp
mặt mang theo từ thành phố N.Nghe nói Ôn lão là người phố N, tham gia
quân ngũ cũng bắt đầu từ đó, đối với đặc sản vùng này lại vô cùng yêu
thích, anh chọn quà này cũng thật là đúng ý.

Ôn lão cười tủm tỉm nhận lấy:"Ta nghe cha con có nói qua, con bây giờ
đang công tác rất tốt hầu như đều dựa vào sức lực chính mình.Phải
không?"Dừng lại một chút, ông thử hỏi:"Vậy đã có đối tượng nào chưa?"

Lời vừa nói ra đã khiến cả hai người sửng sốt.Ôn lão quan sát sắc mặt liền
cười nói:"Nếu không có, cháu thấy Nhiễm Nhiễm nhà ta thế nào?"

Ôn Nhiễm bất lực cười khổ, thì ra bác gái muốn giới thiệu bạn trai cho cô,
thực ra chính là Ôn lão chọn lựa.Từ khi nào cô cũng đáng để Ôn lão tướng
quân lo lắng như vậy?

Cô gắt giọng:"Ông nội à, sao lại hỏi như thế.Hơn nữa con còn nhỏ, chỉ mới
hai mươi mốt tuổi, con không vội đâu."

Ôn lão và Triệu Vị Xuyên đồng thời ý tứ liếc cô một cái, nhìn áp lực đè lên
mình càng ngày càng lớn, Ôn Nhiễm vờ như không có việc gì, tiếp tục uống
trà trong tay, cố gắng không chế, không để cho nước đảo ra khỏi chén.

Triệu Vị Xuyên rất nhanh hiểu được ý tứ của cô, cười cười:"Ông không nên
sốt ruột, bây giờ cháu huấn luyện bộ đội quá bận, sau mấy tháng nữa lại có
mấy cuộc diễn tập quân khu, thời gian ngủ còn không đủ, nếu mà yêu
đương chỉ sợ thiệt thòi cho người ta."

Ôn lão cười gật gật đầu, lại nhấp một ngụm trà, nhìn không rõ cảm xúc như
thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.