CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 143

Cái tên quen thuộc này làm cô kinh hãi, cặp mắt nhìn thẳng vào người đàn
ông trước mặt, tầm mắt mơ hồ.

Kì thật từ nhỏ cô đối với thành phố này đã có một loại sợ hãi.Bởi vì, mỗi
lần đến đây, đối mặt với bức tường màu đỏ, phía sau là người ông đó.Cho
nên, mỗi lần, cô đều phải nắm tay cha mới bằng lòng vào cửa.Không muốn
buông ra.

Sau này, cha mất, cô cũng không bao giờ muốn đến nơi này nữa.Nhưng mà
rồi một ngày, mẹ đưa cô đi hai giờ tàu lửa đến thành phố B, đi đến tòa nhà
quen thuộc mà lại cực kì xa lạ đó.Ngày đó, cô và mẹ đứng đợi rất lâu mới
được đưa vào gặp ông.Cũng ngày đó, ông không chỉ quát mắng mẹ, còn tát
mẹ một cái.Cái tát kia cũng khiến cô ngã sấp xuống.Nghĩ đến đó, Ôn
Nhiễm lại lảo đảo một chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.