CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 145

"Em uống say."Anh thản nhiên trả lời.

Ôn Nhiễm cúi đầu, trầm mặc một lát lại ngẩng đầu hỏi:"Tôi nói mê sảng?"

"Không có."Chỉ là bình thường sẽ không nói điều đó mà thôi.

"Vậy là không say."Cô không hề để ý vung tay lên, thân hình thoáng chao
đảo, anh theo bản năng đỡ lấy thắt lưng cô, một cảm giác lạ lùng từ đầu
ngón tay truyền đến, sửng sốt.

Anh nhẹ nhàng đẩy cổ áo màu trắng của cô ra, một vết phỏng dài đã dần
thành sẹo.Anh chậm rãi vuốt lên, không để ý đến ÔnNhiễm run rẩy:"Có đau
không?"

"Sao?"

Ôn Nhiễm ngẩng mạnh đầu, nhìn lại đôi mắt nhu hòa của anh.Trước sau
vẫn một màu đen thâm thúy, nhưng vẻ ôn nhu sáng rực đó rất dễ khiến cô
hoảng hồn, như có một cảm giác rất quen thuộc.Giống như một cảm giác
ấm áp từ lâu bỗng nhiên truyền tới, giống như người yêu thương nhất của
cô trở lại cạnh bên.

"Đau."Cô mở to hai mắt, nước mắt bỗng nhiên ứa ra,"Rất rất đau."

Cô kéo áo anh khóc, anh cũng càng nắm chặt tay cô hơn, thấp giọng:"Sau
này sẽ không đau nữa."

"Vì sao?"Cô mơ hồ, rối rắm như một đứa nhỏ.

Anh không nói gì, chỉ nâng mặt cô lên, phủ xuống.Dùng sự gắn bó dịu dàng
này để giải đáp cho thắc mắc của cô,... bởi vì sau này, đã có anh.

......................

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.