CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 187

"Không phải đâu."Ôn Nhiễm vội ngẩng đầu phủ nhận, mái tóc trước mặt bị
nước mắt làm ướt, Diệp Dĩ Trinh đưa tay vuốt ra sau, má cô có vết sưng đỏ
rõ ràng.Thì ra là bị mẹ đánh, khó trách lại đau lòng như thế.

Anh dịu dàng nhìn cô:"Vậy nói cho anh biết, được không"

Ôn Nhiễm chớp mắt nhìn anh, lo lắng mãi mới đem mọi chuyện ra nói.Về
Triệu Vị Xuyên cô chỉ đề cập qua, mà người nào đó nghe được lại nhíu
mày.

"Triệu Vị Xuyên?" Âm điệu có chút nguy hiểm.

"Cái đó, không quan trọng mà."ÔnNhiễm chột dạ

"Không quan trọng à?"

"Quan trọng là, em làm cho mẹ đau lòng."Hình ảnh mẹ đau đớn, phẫn nộ,
kích động lại hiện ra trước mắt cô, cô nhắm chặt mắt, không muốn suy nghĩ
thêm gì nữa.

"Thôi, theo anh lên lầu, tìm mẹ nói cho rõ."

"Không."Cô giận dỗi cự tuyệt.

Diệp Dĩ Trinh nhìn bộ dạng rối rắm của cô, buồn cười:"Không muốn thật
sao?"

"Không muốn."ÔnNhiễm kiên quyết lắc đầu, ngập ngừng nói:"Hiện tại em
không muốn đối mặt với mẹ."

Diệp Dĩ Trinh chăm chú nhìn cô thật lâu:"Được rồi, đêm nay tìm một chỗ
ngủ đã rồi chúng ta bàn bạc kĩ hơn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.