CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 189

Ôn Nhiễm xoa xoa má bị mẹ đánh, chỉ một cái tát mà bây giờ vẫn thấy
đau.Tuy biết là mẹ chỉ vô tình nhưng mà trong lòng vẫn rất đau, chỉ là cố
không thể hiện ra ngoài.Cô dựa đầu vào cửa kính, nhẹ giọng nói:"Đều do
em cả."Đều là cô để mọi chuyện trong lòng mà xem nhẹ cảm giác của
người khác.

"Sao?"Anh hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt nhăn như mướp đắng của cô mới
hiểu ra ý cô muốn nói:"Không sao, thật ra, anh cũng có vấn đề muốn thảo
luận với em trước."

"Vấn đề gì ạ?"Ôn Nhiễm tò mò.

Diệp Dĩ Trinh cười khẽ:"Rất nhiều vấn đề.Như là, Triệu Vị Xuyên?"

Ôn Nhiễm:"..."Thế mà vẫn còn nhớ.

Đó cũng là điều đương nhiên, cô vừa quên mất: là thầy, Diệp Dĩ Trinh là
một giáo sư từ tốn và bao dung.Nhưng là một người đàn ông? Cái này hơi
khó nói.

Xe dừng lại trước bãi đỗ xe khách sạn, Ôn Nhiễm đứng chờ ở cửa, nhìn bài
trí xung quanh, không khỏi hỏi:"Thầy, thầy Diệp, thầy xác định, chúng ta
muốn ở lại đây sao?"

Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:"Ừ, anh muốn ngủ ở nơi thoải mái một chút."

"Nhưng, nhưng mà cũng không cần...."Đắt tiền như vậy chứ?Ôn Nhiễm
nhìn khách sạn nổi tiếng lừng lẫy nhất của thành phố T, nuốt lời muốn nói
xuống.

Diệp Dĩ Trinh chợt hiểu tâm tư của cô:"Cũng có chút đắt."

Ôn Nhiễm câm nín, người này, lúc nào cũng đọc được lòng cô, nhưng mà,
nghe câu nói tiếp theo của anh mà nghẹn đến hộc máu:"Cho nên, chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.