CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 210

trấn, khắp nơi rất yên tĩnh, thanh lịch.Nhìn những bức tranh sặc sỡ được vẽ
trên tường, càng khó mà tin được, anh đã ở đây cho đến năm sáu tuổi sao?

"Rất được."Sau một lúc lâu Ôn Nhiễm mới cảm thán một câu, cứ như bước
vào quá khứ của người đàn ông trước mặt,"Thầy Diệp, anh ở đây sáu năm
ư?"

"Ừ."Anh cầm lấy tay cô, dẫn vào một phòng.Nơi này mỗi góc đều rất sạch
sẽ, chắc là công lao của Triệu bá, Ôn Nhiễm sờ lên tấm chăn dày trên
giường, thật mềm mại làm cho cô rất muốn nằm lên đó.

"Đây là phòng trước đây anh đã ở."Dứt lời đã thấy Ôn Nhiễm hào hứng
ngẩng đầu nhìn quanh.Diệp Dĩ Trinh khóe môi cong lên:"Cũng là phòng tối
nay em ngủ lại."

Hai người có cái quan hệ này sao?Nội tâm Ôn Nhiễm thầm oán thán, trên
mặt lại đỏ bừng bừng.

Cơm chiều là do Triệu bá chuẩn bị, bác có một gương mặt hiền lành, nấu ăn
cũng rất ngon, thanh đạm lại hợp khẩu vị.Ôn Nhiễm cầm bắt vừa ăn vừa
nghe Triệu bá nói chuyện với Diệp Dĩ Trinh.

"Diệp tiên sinh lần này ở đây vài ngày chứ?"

"Sẽ không lâu lắm đâu, bác cứ về nhà, ở đây có cháu là được."Anh đang nói
lại gắp một ít đồ ăn cho vào bát của Ôn Nhiễm, thấy cô có vẻ rất vui cũng
yên tâm hơn.Lúc trước Diệp giáo sư còn lo lắng người nào đó ăn cơm
phương bắc sẽ không hợp.

"À."Triệu bá gật đầu."Vậy cậu đã qua bên kia rồi sao, không có động tĩnh
gì?"

Diệp Dĩ Trinh cười yếu ớt:"Sao mà không có, nói không chừng ngày mai lại
chạy sang đây cả."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.