CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 220

Anh nhẹ nhàng mở cửa, bước vào phòng kia, dì Tề đang đặt laptop trên
chân, thấy anh liền cười:"Sao vậy, không thấy cô bé chờ cháu nên thất vọng
hả?"

Diệp Dĩ Trinh yếu ớt cười:"Dì à, dì cũng đừng coi thường cháu nữa."

"Được rồi."Dì Tề nhún vai,"Thực ra con bé định gọi điện cho cháu nhưng
nghe ta khuyên nên thôi."

"Vậy à?"Có vẻ rất ngạc nhiên.

Dì Tề cười khanh khác,"Dì nói, ở nông thôn đến sẽ không dễ đi, nhận điện
thoại sẽ khó lái xe, đứa nhỏ này đúng là dễ dỗ, nó vừa mới lên lầu ngủ."

Diệp Dĩ Trinh híp mắt, đi lên lầu.

"Này, cháu chờ chút, dì có chuyện nói với cháu."

"Sao ạ?"

"Dĩ Trinh, cháu có nghĩ tới cha cháu chưa?"Dì Tề nói,"Cháu có để ý đến
suy nghĩ của ông ấy không?"

Dĩ Trinh trầm ngâm một lát,"Cháu biết."Ngữ khĩ không nhanh không
chậm."Nhưng mà đó không phải là vấn đề."

Tề Nữ Sĩ cũng không nói nữa:"Tốt nhất là như vậy."

Ở lại trấn Kiều Thạch ba ngày Ôn Nhiễm mới khởi hành về thành phố
T.Trước khi đi, Ôn Nhiễm với dì Tề cũng lưu luyến lắm, Diệp Dĩ Trinh nhìn
thấy mà kinh ngạc không thôi.Hai người không coi anh ra gì, trước mặt
mình mà lại bày ra cảnh tượng đó.Anh đương nhiên không biết, buổi chiều
anh đưa Triệu bá về dì Tề và Ôn Nhiễm đã nói chuyện với nhau, bao nhiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.