CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 247

"Đương nhiên phải thế rồi."Ôn Nhiễm vội vàng nói,"Em phải bắt đầu tìm
việc, mẹ em sẽ đỡ được một chút."

Thì ra là lý do như thế, anh làm sao có thể phản đối?Diệp Dĩ Trinh cười
nhẹ:"Bé ngoan."

Ôn Nhiễm nhất thời đỏ mặt, trừng mắt với anh, tầm mắt đảo qua nơi nào
đó, dừng lại.Cô thấy một người, mà người này cũng nhìn cô, hai bên đều
sửng sốt, rồi sau đó cười cười bước về hướng cô."

Ôn Nhiễm cảm thấy có chút không ổn, người đó là, Triệu Vị Xuyên nha!

"Làm sao vậy?"Thấy Ôn Nhiễm có vẻ lạ, Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu lên, tự
nhiên cũng thấy người đang tới, bàn tay thoáng nắm chặt.

"Xin chào, Ôn Nhiễm."Triệu Vị Xuyên mỉm cười, rồi sau đó nhìn về phía
Diệp Dĩ Trinh, gọi một tiếng:"Chú Diệp."

Cách xưng hô này làm cho Ôn Nhiễm nhất thời mở to hai mắt, không thể
tin được.Diệp Dĩ Trinh khẽ nâng mắt lên, nhìn thoáng qua tầm mắt của
Triệu Vị Xuyên, nhận ra ý đồ của người đó, đôi mắt lóe lên:"Đến đây ăn
cơm sao?"

"Vâng."Triệu Vị Xuyên trả lời, anh không mặc quân trang chỉ mặc trang
phục hằng ngày, cho nên nhìn qua cũng không thấy chói mắt.Anh nhìn về
phía Ôn Nhiễm, vui vẻ hỏi:"Ôn Nhiễm khi nào rảnh đến nhà tôi, ông mấy
ngày nay vẫn luôn nhắc đến cô đấy."

Hai người đều nhìn chằm chằm vào mình, Ôn Nhiễm cắn thìa:"Rảnh tôi sẽ
đến."

Triệu Vị Xuyên cười cười:"Vậy hai người ăn cơm đi, tôi còn có hẹn trên
lầu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.