CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 249

Điều làm cho Ôn Nhiễm ngỡ ngàng đó là cô ấy lại không đến được nước
mà mình muốn:"Mỹ sao?"

"Ừ, nước Mỹ."Lúc này lại là Lâm Sanh trả lời, hai người nhìn nhau, tránh
không được cười khổ.

Đồng Chu đi cũng rất im ắng, nhân lúc mọi người không ở kí túc xá đã thu
dọn mọi thứ rồi ra sân bay.Khi trở về, ba người đã thấy giường trống
không.Sau một lát ngỡ ngàng, Ôn Nhiễm nhìn thấy trên giường mình có
một phong thư.Cô từ từ mở ra, đúng như cô đoán, là Đồng Chu để lại.

Cô xem xong, bức thư không phải là dài, giống như cô ấy vội vàng viết lại,
chữ có hơi ngoáy, chắc là không tốn nhiều thời gian, nhưng có khi là....rất
lâu mới có dũng khí để viết.

"Mình phải đi rồi, không phải đến Anh mà là nước Mỹ.Tính ra vẫn cách
nhau cả Đại Tây Dương, hy vọng biển khơi có thể đem tất cả xóa đi không
dấu vết.Mình không muốn nhớ lại, chỉ mong cậu có thể quên đi những việc
ti tiện mình đã làm, bởi vì một Đồng Chu như thế không đáng để cậu nhớ,
một người ngu ngốc, xấu xa, vì một chuyện nhỏ đã tổn thương đến người
bạn duy nhất.Người đó không vứt bỏ được một thằng đàn ông, vì thế đã vứt
bỏ đi cả một tình bạn chân chính."

Đặt thư xuống, Ôn Nhiễm thở dài một hơi.Cô không phải muốn thù dai, chỉ
là vì cô hiểu, quá nhớ người đã làm tổn thương mình thực sự là vô cùng
lãng phí.Nhưng đối với Đồng Chu, cô sẽ phá lệ một lần, sẽ nhớ về cô ấy.

Diệp Dĩ Trinh vừa xem tình hình dầu thô thế giới vừa hướng tầm mắt đến
Ôn Nhiễm cách đó không xa.Cô đang ngẩn người, khá lâu rồi, điều này
chứng tỏ-lại có vấn đề.Anh khép máy tính lại, rót một ly nước ấm rồi đi
sang chỗ cô.

"Làm sao vậy?"Anh ngồi xuống chỗ đối diện, mỉm cười vuốt vuốt tóc
cô,"Không phải đang viết sơ yếu lí lịch sao, tự nhiên lại ngồi ngẩn người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.