CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 254

Diệp lão thừa thắng xông lên, giọng điệu vẫn rất ôn hòa:"Cháu không biết,
cháu cần nó đứng trước, thay cháu che mưa che gió.Ta biết, ta khắc nghiệt,
nhưng đàn ông mà, chắc chắn sẽ vì người phụ nữ mà che chở, bảo
vệ.Nhưng cháu còn trẻ, còn lớn lên, có một số việc cháu không hiểu, Dĩ
Trinh lại rất chiều cháu, sẽ làm cháu không lớn lên được, khi đó khoảng
cách giữa hai người càng dài, cháu hiểu không?"

"Cháu biết."Ôn Nhiễm nhẹ nói:"Mấy điều này, cháu hiểu được."

Diệp lão thực vui mừng:"Hiểu là tốt rồi."

"Chỉ là..."Ôn Nhiễm chần chờ, sau đó nói nhanh:"Cháu không nghĩ bởi vì
mấy câu bác nói mà rời bỏ một người, điều đó khiến cháu thực buồn
cười."Cô vất vả lắm mới có dũng khí chấp nhận một tình yêu, nói không
chừng có thể có hạnh phúc.Dũng khí như vậy, có khi chỉ có một lần này, bỏ
qua cô sẽ nuối tiếc.

"Cháu biết cháu có nhiều vấn đề, nhưng cháu sẽ cố gắng, sẽ lớn hơn."Ôn
Nhiễm nói xong như hạ quyết tâm nhìn sang Diệp lão, sáng lạn cười, giống
như muốn xuyên thấu vẻ nặng nề của bầu trời kia, thẳng đến lòng
người:"Cho nên, bác có thể đừng phản đối được không?"

Diệp Tán ngỡ ngàng một chút, không nói ra lời, sắc mặt cũng không
tốt.Chính lúc này, Diệp Dĩ Trinh bước vào, anh nhìn thoáng qua hai người
rồi trầm giọng nói:"Bác sĩ nói không có vấn đề gì, ba nghỉ ngơi cho khỏe."

Diệp Tán hơi hừ một tiếng.

Mỗi lần anh đến ông đều có bộ dạng này, anh cũng quen rồi, chỉ khẽ mỉm
cười kéo Ôn Nhiễm đi, bàn tay cô lạnh quá, anh nhíu mày, nhưng cũng
không nói nhiều.

Suốt đường anh cũng chẳng nói gì cả thẳng về đến đại học B, anh mới
hỏi:"Làm sao vậy?Em với ba nói chuyện gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.