CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 270

đụng đến cánh tay, cũng đụng đầu một chút.Bác sĩ bảo xuất viện cũng được,
chỉ là Kiều Vũ Phân kiên trì bắt Ôn Viễn phải nằm viện nghỉ ngơi vài ngày,
xem tình hình thế nào đã rồi nói sau."

Ôn Nhiễm thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh, nhìn qua gói quần áo to
trên tủ đầu giường, chính là thứ hai người mua dịp trước:"Em đi gặp ai?"

"Chú út."Ôn Viễn rầu rĩ trả lời, người đó chăm sóc cô như thế, cho nên cô
muốn nhân dịp người đó không ở đây đem nhét vào ngăn tủ.

"Vậy chú có biết em bị tai nạn không?"

Lại lắc đầu.Ôn Nhiễm thở dài, dặn dò:"Em cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng chạy
loạn, mọi thứ để nói sau.Nhớ đừng làm mẹ em sốt ruột."

"Chị Nhiễm Nhiễm."Ôn Viễn bỗng nhiêm ngẩng đầu gọi cô, vẻ mặt mê
man lại có chút uể oải.Ôn Nhiễm hiểu được, cảm giác của cô ấy, đau ốm,
người muốn gặp nhất lại không có ở đây, thực sự ủy khuất vô cùng, dù được
nhiều người an ủi cũng không đỡ được.

Cô đứng dậy, đi ra hành lang gọi điện cho Ôn Hành Chi, điện thoại reo ba
tiếng đã có người nhấc máy, là trợ lý của chú:"Xin chào, Ôn tiên sinh bây
giờ đang họp, cô có thể gọi lại sau không ạ?"

Ôn Nhiễm bấm dãy số riêng của chú, số này rất ít người biết, chỉ khi có việc
hệ trọng mới liên hệ, cho nên trợ lý cũng không dám chậm trễ.

Ôn Nhiễm quay đầu nhìn vòa phòng bệnh.Ôn Viễn vẫn ngồi thế, không
nhúc nhích, tựa đầu vào thành giường, ngẩn người.Bộ dạng đáng thương đó
làm cho Ôn Nhiễm không đành lòng.Điện thoại trong tay rung lên, cô vội
nhấc máy, đầu dây là giọng trầm thấp của Ôn Hành Chi:"Có việc gì vậy?"

Ôn Nhiễm hít một hơi:"Chú út, Viễn Viễn bị tai nạn xe cộ giờ đang nằm
trong bệnh viện, nhưng mà không nghiêm trọng lắm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.