CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 281

Mở quyển sách ra, giấu ở trang cuối cùng là bức ảnh chụp ngày tốt
nghiệp.Ôn Nhiễm nhìn chính mình trong bộ áo cử nhân, không khỏi tức
cười.Mới đó thôi mà, cô đã cảm thấy xa lạ đến thế.

Nhớ ngày chụp ảnh tốt nghiệp, giáo sư Ngô từng lơ đãng nói một
câu:"Trong ảnh chụp thiếu mất một người, thật là đáng tiếc."

Cô khi đó ngực đau đến tê rần, hít từng chút không khí một.

Đương nhiên cô biết, đó là ai.

Ôn Nhiễm còn nhớ rõ lần cuối cùng gặp anh, khi đó anh đưa cô về nhà,
đứng dưới lầu nói lời từ biệt, ý cười trên mặt anh, vừa ấm áp, dung túng,
cũng rất sủng nịch.Mà cô lại bướng bỉnh không chịu cho anh một cái hôn
làm quà năm mới.

Khi đó mới hạnh phúc làm sao, thế mà, về sau không còn gặp anh được
nữa.

Ôn Nhiễm lẩm bẩm nói:"Không biết đã rời đi đâu?"Cũng có thể nói là, đi
lâu như vậy sao giờ còn trở lại?

Ạnh ở đó, lại càng làm cho cô tay chân luống cuống.

Buổi tối đặt ở khách sạn lớn nhất thành phố T, Ôn Nhiễm cùng Tiểu Hứa
bước vào.Tiểu Hứa chậc lưỡi:"Công ty này cũng lớn nha, ngay cả khách sạn
này cũng đặt được."

Ôn Nhiễm nhẹ nhàng cười, không nói gì, trong đầu cô lại hiện về ngày đó,
cô và anh cũng ở một tầng khách sạn, nói chuyện thâu đêm.

Đại diện của ngân hàng JS là phó giám đốc Lưu.Phó tổng này là một người
đàn ông trung niên đầu hói, đi phía trước Sở Lận, lén quay lại dùng một ánh
mắt khôn khéo đảo quanh người Ôn Nhiễm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.