CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 301

Ôn Nhiễm ngẩn ra, hiểu ra ý của anh lại có chút cảm động.

"Ai, Triệu thiếu tá thật là người tốt nha."Chờ Ôn Nhiễm đóng cửa xong, Ôn
Viễn đã nằm trên giường thở dài.

Ôn Nhiễm liếc nó một cái, cũng nằm xuống theo, nhìn chằm chằm trần nhà
tới mức thất thần.Chợt Ôn Viễn quay lại, túm lấy cô:"Chị, chị sao lại không
cùng Triệu Vị Xuyên một chỗ?Tốt như vậy mà?"

Cô biết Ôn Nhiễm và Triệu Vị Xuyên kết giao là do ý của mẹ cô.

Ôn Nhiễm nhích người, thấp giọng:"Chị có người trong lòng rồi."

"Là thầy giáo kia?"

"Ừ, sao em biết?"Ôn Nhiễm nhớ mình chưa bao giờ nhắc qua trước mặt nó
mà.

"Em lén nghe mẹ và ba nói chuyện."Ôn Viễn nháy mắt mấy cái.

Ôn Nhiễm ngỡ ngàng:"Bác trai cũng biết?"

Ôn Viễn kéo cô nằm xuống:"Chị á, giấu giấu giếm giếm, nhưng mà chị yên
tâm đi, ba và mẹ sẽ không nói với ông đâu, ông mà tức lên thì ra sao chứ,
cho nên trong nhà ai cũng sẽ không nói.

Ôn Nhiễm nghe thế mới nhẹ lòng nằm xuống.Ôn Viễn quấn quýt lấy
cô:"Chị, kể cho em nghe chuyện hai người đi."

Ôn Nhiễm liếc mắt nhìn nó:"Không rảnh."

"Nói đi mà."Ôn Viễn tiếp túc mè nheo.

Ôn Nhiễm chán nản:"Không có gì để nói."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.