CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 305

Câu nói đầy khí thế này, giờ không còn khiến cô đau lòng nữa, giọng khàn
khàn:"Ông nội, Triệu Vị Xuyên không hợp với con, chúng con đã ở cạnh
nhau một khoảng thời gian rồi nên hiểu rõ.Cho nên, ông từ bỏ đi."

Ôn lão gia mở to mắt nhìn cô, trong ánh mắt bừng lên ngọn lửa giận dữ.Ôn
Nhiễm đã từng rất sợ ánh mắt này, đó là người đã gây cho cô nhiều thống
khổ.Nhưng mà giờ cô mới biết, những đau khổ đó hai người không nhất
thiết phải nhận thấy, chỉ cần mình làm cho mình vui là được.

Ôn Nhiễm quay đầu nói với mẹ:"Mẹ, mình về."

Ánh mắt bà ẩm ướt nhìn con:"Ừ."

Cuối cùng cũng đến được thành phố T, Ôn Nhiễm và mẹ cũng gần như kiệt
sức.Nhưng mà cô vẫn phải dìu mẹ về sô pha, bưng một chậu nước ấm rửa
chân cho bà.Mẹ cô hôm nay đặc biệt mang giày cao gót, mệt nhọc cả ngày,
chắc giờ khó chịu lắm.

Ôn phu nhân mở mắt nhìn con, xoa xoa đầu.

Ôn Nhiễm vừa rửa vừa hít một hơi, ghìm vị chua xót nới sống mũi.Động
tác của mẹ càng dịu dàng hơn, cô lại càng không nhịn được, nước mắt cứ
thế rơi xuống cổ chân bà.

"Nhiễm Nhiễm đừng khóc, mẹ không có việc gì."

"Dạ."Cô lên tiếng,"Con không khóc, chỉ là bị cảm, mũi không thoải mái mà
thôi."

"Đươc rồi."Ôn phu nhân cười,"Hôm nay thời tiết hơi lạnh, mẹ cũng bị cảm,
con dìu mẹ vào phòng nằm được không?"

"Vâng."

Ôn Nhiễm lau khô chân cho bà, đỡ bà vào phòng, phủ giường chiếu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.