CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 307

Bệnh viện.

Đợi đã được một giờ, phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.

Bác sĩ mở khẩu trang, nói với người đàn ông vẫn đang chờ ngoài
cửa:"Không sao rồi, bệnh nhân bị cao huyết áp, não nhất thời bị thiếu
dưỡng khí, lại còn phát sốt.Đã tiến hành thở nhân tạo, giảm sốt, cho nên
tạm thời không đáng ngại nữa.

Người đàn ông thở ra, cười nhẹ:"Cám ơn bác sĩ."

Vị bác sĩ cười cười rồi đi.Anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhìn chiếc ghế dài
cách đó không xa.Ôn Nhiễm đang ngồi ở đó.Nhìn xa thì có vẻ không nhúc
nhích nhưng đến gần sẽ thấy cả người cô đang run lên.Diệp Dĩ Trinh cúi
đầu nhìn cô chăm chú, sau đó mới vươn tay nắm lấy bả vai cô:"Ôn Nhiễm
bác gái không sao rồi."

Nói xong, Ôn Nhiễm từ từ ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn anh, giống
như không hề nghe được âm thanh gì cả.

Diệp Dĩ Trinh lặp lại lần nữa lời vừa nói:"Bác gái không sao rồi, em có
muốn đi xem không?"

Ôn Nhiễm như phục hồi lại tinh thần, vội đứng lên đẩy anh ra:"Tôi, tôi đi
xem."

"Được rồi."Diệp Dĩ Trinh khẽ cười, nhìn cô rời đi.

Bước chân Ôn Nhiễm có phần lảo đảo, nhưng anh lại không dám đi theo,
chỉ sợ càng làm cô kích động.Cho nên tốt nhất là nên đứng đây chờ cô ra.

Diệp Dĩ Trinh ngồi xuống ghế dài, nhớ đến lúc vừa rồi chạy vội đến nhà cô
nhìn thấy cảnh tượng ấy.Người con gái nước mắt dàn dụa đang ra sức đập
búa vào cửa, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng, anh nhìn cũng còn thấy sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.