CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 309

không đau nữa, bây giờ cũng là một loại băng dán cá nhân đó chăm sóc cho
cô, mũi cô lại cay xè.

Diệp Dĩ Trinh phát hiện mắt cô lại đỏ lên, hốt hoảng:"Làm đau em à?"

Ôn Nhiễm lẩm bẩm:"Anh rất đáng ghét."

Anh ngẩn ra, như chưa nghe rõ.

"Tôi nói anh rất đáng ghét!"Ôn Nhiễm lau nước mắt, đẩy anh ra rồi hét lớn
lên:"Trên đời này người tôi ghét nhất chính là anh."

Diệp Dĩ Trinh cứ im lặng như vậy đứng nhìn cô, để cô phát tiết giận dữ.

"Dựa vào cái gì mà kì nghỉ đông của anh lại kéo dài đến 4 tháng?Ai cho
phép anh kéo dài ngày nghỉ?Dựa vào cái gì anh trêu chọc tôi rồi thời điểm
tôi cần anh nhất lại không thấy anh đâu?Vì sao tôi lại phải thích anh như
thế, ngoài anh ra ai cũng không muốn gả?Vì cái gì mà bởi vì anh, tôi lại làm
mẹ phải thương tâm khổ sơ?"Cô cứ lên án từng thứ một,"Ông nội sắp nhận
mẹ, nếu tôi đáp ứng, chấp nhận người mà ông chọn, ông sẽ nhận mẹ, mẹ
cũng không phải khó xử.Vậy mà vì sao lúc đó tôi còn nghĩ đến anh.Tại sao
anh lại đáng ghét đến như thế."

Nói xong câu cuối cùng cô cũng không nhịn hơn được nữa, òa khóc.Như là
một đứa trẻ mất đi thứ đồ chơi yêu thích nhất, khóc đến đau lòng.

Diệp Dĩ Trinh đứng tại chỗ mà trố mắt ngỡ ngàng, mãi lúc sau anh mới
chậm rãi vươn tay ra, ôm lấy cô.Dù cô có giãy dụa anh cũng không buông
ra nữa.

Cũng giống như một lần ở bệnh viện trước đây, mẹ cô nằm trên giường
bênh, anh đứng ở ngã rẽ cầu thang, truyền cho cô một cái ôm ấm áp như
thế.Giờ đây, anh cũng lại an ủi cô như cách ban đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.