CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 308

Anh chạy lại lấy búa từ trong tay cô, chỉ một phát đã mở được cửa ra.Ôn
phu nhân nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.Anh cũng không kịp nghĩ nhiều,
ôm lấy bà đưa ngay vào bệnh viện.

Giờ anh chỉ có thể cảm ơn sự may mắn đó, nếu không phải xe anh vừa lúc
đi ngang qua nhà cô, chắc sẽ không kịp mất.Anh nhìn cô lúc đó chắc cũng
vậy, nếu anh đến trễ một giây, chắc cô cũng không sống nổi.

Phục hồi tinh thần lại Diệp Dĩ Trinh thấy Ôn Nhiễm đang chạy vội đến chỗ
anh.

"Mẹ tôi, sao còn chưa thấy tỉnh?"Tình thế vô cùng cấp bách cô túm lấy tay
áo anh mà lay.

Diệp Dĩ Trinh dịu dàng nói:"Bà quá mệt mỏi nên đang ngủ."

"Nhưng tôi thấy mẹ còn đang sốt."

"Chỉ vừa mới dùng thuốc, chờ một lát mới phát huy tác dụng."Anh kiên
nhẫn giải thích.

Ôn Nhiễm yên lòng, buông tay anh ra.Lòng của Diệp Dĩ Trinh khẽ chấn
động, một lần nữa nắm chặt lấy tay cô.

"Anh muốn gì?"Ôn Nhiễm đề phòng nhìn anh, cố gắng rút tay ra thì anh lại
càng dùng lực.

Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:"Tay em bị thương, nên dán băng cá nhân
vào."Nói xong anh lấy ra một cái băng cá nhân.

Anh nhẹ nhàng thổi miệng vết thương, giống như trước đây lúc cô nghịch
ngợm làm mình chảy máu, ba cũng sẽ như thế.Sau đó một tay anh nắm lấy
tay cô, tay kia xe băng ra dán lên miệng vết thương.Ba cô nói, dán vào sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.