CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 310

"Ôn Nhiễm."Diệp Dĩ Trinh nhẹ nhàng nói,"Là anh không tốt."

"Hu hu...."

Anh lau nước mắt cho cô:"Đừng khóc nữa được không?"

"Hu hu..."

"Chờ bác gái ra viện, mình nói chuyện với nhau được không."

"Hu hu..."

"Anh sẽ nói hết, tất cả đều nói hết với em."

Ôn phu nhân ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày, Ôn Nhiễm kiên trì muốn bà
ở lại theo dõi thêm một thời gian nữa.

Ôn phu nhân cười cười:"Bệnh mẹ không nặng, chỉ là nhất thời bộc phát
thôi.Ở bệnh viện lâu không chừng còn mang thêm bệnh nữa ấy chứ."

Không lay chuyển được mẹ, Ôn Nhiễm đành làm thủ tục xuất viện.

Khi mẹ tỉnh lại có hỏi cô là ai đưa đến bệnh viện, Ôn Nhiễm ấp úng chưa
trả lời.Nhìn bộ dạng đó của cô bà cũng đoán ra rồi.Cười cho qua, không hỏi
nữa.

Mẹ nằm viện hai ngày Diệp Dĩ Trinh cũng không hề xuất hiện, chỉ nhắn
một tin, nói là trường học có một hàng mục, hẹn cô vài ngày nữa gặp lại.

Đừng thấy mặt là tốt nhất.

Ôn Nhiễm cắn môi, không chịu thừa nhận cảm giác mất mát trong lòng
đang dâng lên.

Mẹ xuất viện xong Ôn Nhiễm cũng xin phép nghỉ chăm mẹ vài ngày rồi
mới đi làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.