CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 314

"Vậy tôi đi tìm chỗ uống."Nói xong Ôn Nhiễm cầm túi đứng lên, cánh tay
lập tức bị nắm lấy, cô giảo hoạt nhìn vào ánh mắt bất đắc dĩ của anh.Không
có cách nào khác, giờ trong lòng cô anh đã phạm tội tày trời, nếu không
thuận theo, hậu quả, thật không dám nghĩ...

Anh nhìn bồi bàn, định nói gì đó đã bị Ôn Nhiễm cướp lời:"Không được
chọn rượu hoa quả."Nói xong đắc ý nhìn.Anh không kìm được cười thành
tiếng.

Vì thế, bàn ăn của họ rất là đặc biệt.Người đàn ông chậm rãi ăn cơm, còn cô
gái đối diện nói một câu lại uống rượu, rót vào chén nhỏ nhất, sắc mặt từ từ
hồng lên.

Rốt cục Diệp Dĩ Trinh cũng ăn xong, anh đặt đũa xuống, im lặng nhìn Ôn
Nhiễm.

Bỗng nhiên cô nói:"Chúng ra lại ăn cơm ở khách sạn này."Uống thêm một
chén, cô giống như một đứa trẻ, cười khanh khách:"Khi đó tất cả giáo sư
đều ở đây, Ngô lão nói, đây là truyền thống của đại học B, làm giáo viên là
phải đến nơi này."

Diệp Dĩ Trinh ngẩn ra, không nghĩ lời dạo đầu lại như thế.

"Ngô lão còn tiếc nuối, toàn bộ ảnh tốt nghiệp đều không có anh."

Diệp Dĩ Trinh từ từ vươn tay ra, muốn cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, cô
cũng phản ứng rất nhanh, rút tay ra, hỏi thẳng:"Nói, trong khoảng thời gian
này anh đi đâu?"Giọng điệu cực lớn làm mọi người toàn khách sạn đều
nghe thấy, anh lại giống như không, giờ phút này, trong anh chỉ có một cảm
xúc cực kì mãnh liệt.

Cô uống rượu, so với khi tỉnh làm anh đau lòng hơn rất nhiều lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.