CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 316

"Anh biết."Anh ôn nhu nói.

"Em không uống say, không cho anh ôm."

Nắm lấy cánh tay đang hất lung tung của cô, anh cúi đầu dựa vào trán
cô:"Anh không ôm em, anh muốn đưa em về nhà."

Ôn Nhiễm thấy mình như đang mơ, cô nhớ lại những ngày còn sống vô tư
lự, cô có ba, có mẹ.Có một ngày ba mang cô về thành phố B, trời đầy tuyết,
ba đặt cô giữa một đám người xa lạ, cô nghe ba nói:"Nhiễm Nhiễm, đây là
ông nội, là bác trai bác gái của con, cô bé này là con gái của bác mới sinh
ra, chào họ đi con."Rồi sau đó chợt một ánh sáng lóe lên, cô lại ở giữa trời
đầy tuyết, nhưng không còn ba nữa, là mẹ, mẹ cùng cô đứng ngoài cánh cửa
cao đó.Trời đông giá rét, mũi của cô cũng hồng, mẹ dỗ dành:"Nhiễm
Nhiễm, chờ một chút nữa thôi, sẽ có người ra mở cửa."

Khi ngủ nước mắt cô vẫn rơi, không vì cái gì khác, chỉ là vì nhớ lại, vì đau
lòng.Cô sống chưa nhiều năm, nhưng đã rất mệt mỏi rồi, người có thể mở
rộng vòng tay ôm cô, thế mà từng bước từng bước rời xa cô, cô không biết
làm sao cả.Giống như người bị phán tù chung thân, không sao cứu được.

Bỗng nhiên Ôn Nhiễm thấy có người đang lo lắng, một cái gì đó nóng nóng
đặt lên trán, rất hư ảo.Cô không dám mở mặt, chỉ càng nắm chặt tay, không
nhúc nhích.

"Ôn Nhiễm."Một người gọi tên cô,"Chỉ là ác mộng thôi, đổi tư thế ngủ
được không?"Sau đó có một bàn tay nâng đầu cô lên, cô rơi vào một vòng
ôm rất ấm, ấm quá.

Trong bóng tối Diệp Dĩ Trinh gác tay lên đầu, lẳng lặng nằm bên sườn
giường, che chở cho cô, không để cô rơi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.