CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 318

Hơi thở của anh phả lên tai cô, tim đập càng lúc càng nhanh.

"Nước không nóng nữa để anh đổi cho em ly khác."

"Không cần."Cô lập tức kêu lên.

Diệp Dĩ Trinh ngừng lại:"Cũng được, em rửa mặt trước đi rồi ra ăn, đồ ăn
sáng anh chuẩn bị xong rồi."

"Không cần."Cô cúi đầu, tối qua say rượu, cả người đã uể oải lắm rồi, giờ
cô chẳng còn sức lực mà cầm cái gì nữa huống chi là tức giận:"Mai tôi phải
đi làm, hôm nay sẽ về thành phố T, nếu không về, mẹ sẽ lo lắng."

"Anh đưa em đi."

"Không cần."Cô lại cự tuyệt rồi bước thẳng ra cửa, chuẩn bị rời đi.

"Ôn Nhiễm."Anh thấp giọng gọi cô, cô nhìn thoáng ra sau có thể thấy anh
đứng ngay sau lưng cô:"Đừng đi được không."

Anh cứ như thế nắm lấy tay cô, có chút bướng bỉnh.Ôn Nhiễm nhìn
anh:"Tôi, tôi vì sao phải nghe lời anh?"

Diệp Dĩ Trinh chăm chú nhìn cô:"Em đã đồng ý nói chuyện với anh, giờ là
thời điểm tốt nhất."

Ôn Nhiễm nghe xong càng muốn đi hơn:"Xin hỏi anh muốn cùng tôi nói
chuyện gì?Không phải cái gì muốn đều đã nói hết rồi sao?Kéo dài tới bây
giờ không phải là không muốn cho tôi biết mà?"Lời vừa nói ra cô như bị rút
hết sức lực, tựa vào cánh cửa phía trước,"Anh xem tôi là con nít à, cho là tôi
không hiểu cuộc đời sao?Tôi trước kia đúng là không hiểu, nhưng mà bây
giờ, tôi hiểu rất rõ ràng, tình yêu gì đó đều là lừa gạt người ta cả, tất cả mọi
thứ đều không đáng tin."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.