CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 320

Nhớ anh khi đó vừa bất đắc dĩ lại nuông chiều cô, để lại một câu năm mới
vui vẻ rồi lái xe đi.

"Năm mới vui vẻ."Câu nói cuối cùng của anh.Và cũng từ đó, Ôn Nhiễm
chưa bao giờ vui vẻ được nữa, anh không nhận điện thoại, cũng không tìm
thấy anh.

Về trường cô chạy ngay đến sở học viện, hỏi mọi người, ngay cả Ngô lão
cũng không ai biết anh ở đâu.

Một ngày sau, cô lấy hết dũng khí đến Kinh Sơn, về Diệp Trạch.

Diệp Dĩ Trinh như đoán được câu trả lời của cô, anh chăm chú lau sạch sẽ
cái bát vừa rửa, nói:"Anh có một người bạn, anh ta lấy nột cô gái nhỏ hơn
rất nhiều tuổi, cuộc sống cũng không phải là hạnh phúc.Bởi vì cô gái đó
không yêu thương anh ta, gả đi cũng chỉ vì anh ta như là phao cứu sinh cuối
cùng của cô.Cô cần sự bảo hộ của anh ta chứ không cần tình yêu.Về sau cô
ta khó sinh mà qua đời, bạn của anh đến bây giờ vẫn còn độc thân."

"Người đó yêu cô ta sao?"Ôn Nhiễm bất giác hỏi, cũng quên mất mình vì
sao lại muốn nghe câu chuyện của anh.

"Tình cảm của anh ta cũng rất phức tạp, anh cũng không rõ lắm, anh chỉ
biết, ba anh không thích em cũng chỉ bởi vì sợ anh sẽ đi vào con đường của
người đó."Nói xong anh cười khổ:"Ông thực không hiểu anh."

Ôn Nhiễm hiểu ra, khẽ nở nụ cười:"Bởi vì ba anh không thích cho nên anh
cũng không thích?"

"Không có chuyện đó."Anh khẳng định chắc chắn.

Cũng bởi vì không có khả năng đó, cho nên ông mới áp dụng chính sách
quyết đoán với anh, ngày đầu tiên về nhà đã nhốt anh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.