CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 33

"Chỉ mới bác bỏ vài lần mà cho là nghiêm khắc sao?"Trình Bắc nháy mắt,
nhìn cô cười:"Giáo sư Diệp làm việc rất chú ý hiệu quả, nếu em không theo
kịp, thầy tự nhiên sẽ cho em nghỉ.Hơn nữa cách giảng của thầy cũng rất đặc
sắc, hình như em cũng đã được nghe qua."

Ôn Nhiễm vô cùng đồng ý.

Trình Bắc vỗ vỗ khuôn mặt cô, tổng kết:"Cho nên, tốt nhất là làm thay vì
nói, đỡ phải nghe mấy bài thuyết giảng dài dài."

Chiều thứ sáu, hội nghị học viện thường chỉ khoảng một tiếng, hôm nay lại
kéo đến tận sáu giờ mới kết thúc.Diệp Dĩ Trinh đứng thẳng dậy, day day hai
bên mắt.Mấy vị giáo sư lại chuẩn bị tổ chức nhậu nhẹt, mời anh đi.Anh vốn
không thích rượu chè, liền từ chối, một mình đi ra ngoài.

Trở lại văn phòng nhìn đèn bên trong còn sáng, Diệp Dĩ Trinh mở cửa ra
thấy Trình Bắc còn làm việc, tầm mắt chếch đi một chút lại nhìn thấy một
dáng người, Ôn Nhiễm?Anh có chút kinh ngạc nhíu mày đi về phía Trình
Bắc,"Còn chưa đi à?"

Trình Bắc nở nụ cười:"Không có gì ạ em chuẩn bị về bây giờ, Ôn Nhiễm có
về không?"

Ôn Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường,đã gần bảy giờ
tối, bảy giờ tối.

Vừa định nhấc thắt lưng cứng đờ dậy, Diệp Dĩ Trinh đã thong tả đến bên
cạnh, xoay người nhìn máy tính trước mặt cô.Ôn Nhiễm ngồi trên ghế, một
mùi hương trong trẻo lại lạnh lùng từ người hắn thoảng ra, khiến cô không
thể ngồi yên, đến khi tâm tình nổi loạn Diệp Dĩ Trinh cuối cùng cũng đứng
thẳng dậy, mỉm cười: "Có chút tiến bộ."

Ông trời của tôi ơi, cuối cùng cũng được giáo sư Diệp cho phép, Ôn Nhiễm
nước mắt lưng tròng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.