CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 46

Cô nghe thấy Đồng Chu nói mình, ngay cả sức tranh cãi cũng không có.Xoa
xoa thắt lưng, Ôn Nhiễm vừa định đứng dậy đã thấy một bóng người, nhìn
tiếp lên trên là ống quần tây đen phẳng lì, bước chân từ tốn làm Ôn Nhiễm
có một loại dự cảm, còn chưa kịp chứng thực đã nghe Đồng Chu la lên:
"Thầy Diệp, thầy đi đâu vậy ạ?"

Thầy Diệp, Diệp Dĩ Trinh, quả nhiên là hắn.Ôn Nhiễm đứng thẳng người,
trực diện nhìn.

Diệp Dĩ Trinh mỉm cười ấm áp, cầm quả banh cô đánh ra còn chưa kịp nhặt,
tầm mắt đảo qua Ôn Nhiễm, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tập luyện mà hồng lên,
trên mặt phảng phất ý cười, anh gật đầu chào Đồng Chu khiến cho Đồng cô
nương không khỏi kích động:"Dạ, thầy cứ đi qua".

Trong khuôn viên trường đại học B có một khu dành cho giáo viên, mối vị
giáo sư đều mua một căn.Diệp Dĩ Trinh cũng mua mấy phòng, nhưng mà
rất ít khi ở, đa phần thời gian đều ở trọ bên ngoài.Mấy ngày nay vì có mấy
hạng mục, bận rộn quá nên đành ở tạm trường.Hôm nay vừa tan học, anh
không đi xe nên chậm rãi đi trong trường, tầm mắt lơ đãng lướt qua thấy Ôn
Nhiễm đang đứng trong sân tennis.Đứng đó nhìn một lát thấy cô nàng
giương nanh múa vuốt rất ngốc khiến anh không khỏi mỉm cười.

Anh xoay xoay trái banh, đôi mắt đen đầy ý cười nhìn Ôn Nhiễm:"Đại hội
thể dục thể thao em tham gia môn tennis?"

Người mới bị giáo sư Diệp thi hành chính sách chuyên chế độc tài nào đó
rầu rĩ ừ một tiếng.Diệp Dĩ Trinh cười cười ném trả banh cho Đồng Chu, lại
cầm cây vợt của cô xem kĩ,"Vợt này dùng để đánh tennis khá tốt."

Ôn Nhiễm mím môi:"Em có học tennis bốn năm trước".Nên sớm quên hết
rồi.

Diệp Dĩ Trinh như không nghe ra ngụ ý của cô, cầm vợt tiếp tục xăm
xoi:"Tư thế của em cũng được nhưng mà cách cầm vợt còn không chuẩn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.