CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 67

Viết rất đẹp, nét đậm nét nhạt, thật giống như...con người cô vậy.Anh như
nhớ đến điều gì đó, có chút hoảng hốt, mà cũng nhanh chóng trấn tĩnh.Ôn
Nhiễm đã từ từ tỉnh, ánh mắt có chút mơ màng ngửa đầu nhìn anh.

"Tỉnh rồi sao?" Anh thu lại cảm xúc, thanh đạm hỏi, cô nàng thoáng
ngượng ngùng, mặt đỏ hồng.Ở trước mặt hắn cô rất dễ rơi vào trạng thái
khẩn trương:"Nếu tình chúng ta bắt đầu được chưa?"

Anh cười hỏi, thần sắc ôn hòa.Ôn Nhiễm mặt đỏ bừng gật gật đầu.Hắn bận
việc như vậy mà còn phải tốn thời gian phụ đạo một học trò như cô, nháy
mắt đã nổi lên ý nghĩ không nên bỏ sót cơ hội này, nhanh chóng chạy qua
ngồi, thật sự thật sự chăm chú nghe hắn nói.

Diệp Dĩ Trinh cầm báo cáo của cô trong tay, bình luận:"Các mục rõ ràng, ví
dụ cũng không sai, bằng chứng luận điểm cũng được".Nghe mấy lời khen
ngợi của hắn Ôn Nhiễm cũng đỡ căng thẳng được một nửa, còn chưa kịp rơi
xuống đất đã nghe giọng hắn có chút biến chuyển:"Nhưng là..." thì ra trọng
tâm bây giờ mới nói đến, Ôn Nhiễm khẩn trương nhìn, môi mím chặt.Cái
này không thể trách cô nha, chỉ cần trong giọng nói của giáo sư Diệp có
chút biến chuyển, cô đã vô cùng sợ hãi rồi.

Diệp Dĩ Trinh như nhìn ra tâm tình của cô, nói:"Cũng không phải vấn đề gì
lớn, tuy rằng mặt này quan điểm không ít nhưng cũng rất chính xác, nhưng
mà dẫn ra quá nhiều quan điểm của người nổi tiếng.Còn của em lại không
nhiều lắm."

Ôn Nhiễm cúi đầu, suy tư một lát, ngập ngừng:"Quan điểm đó chính là em
nghĩ ra."

"Sao?"Hắn ngạc nhiên, ngón tay lướt trên mặt bàn bóng loáng, hỏi lại:"Ôn
Nhiễm vậy em vì sao lại muốn học chuyên ngành này?"

Ôn Nhiễm hơi sửng sốt, không rõ nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.