làm dữ cũng chết. Con người ta chẳng đặng Lưu phương thiên cổ , cũng
phải Di xú vạn niên ; nghĩa là chẳng đặng rơi thơm ngàn thuở, cũng phải để
xấu muôn năm, có sợ giống gì.
Giữ theo đạo chú thì phải thiệt thòi một đời nào được ích gì. Lời chú nói,
ta đã thừa ra, chú phải trở lộn về, chớ khua môi nơi cửa sấm.
Một bữa trong bọn lâu la có đứa hỏi Đạo-chích rằng: Đạo diệc hữu đạo
hồ , nghĩa là việc trộm cướp cũng có đạo lý gì chăng?
Đạo-chích nói lại rằng: Hà thích nhi vô hữu đạo , nghĩa là sao lại không
có đạo lý. Kìa của người ta giấu trong nhà mà mình biết, sao chẳng phải là
trí; dám vào trước hết sao chẳng phải là dõng; thủ thế ra sau, sao chẳng
phải là nghĩa; chia tang đồng đều, sao chẳng phải là nhơn. Chẳng có bốn ấy,
thì chẳng bằng mấy thuở làm nên trộm cướp lớn.
73. – QUÂN TỬ KHẢ KHI DĨ KỲ PHƯƠNG (Nghĩa là có thế mà dối
người quân tử được
Thầy Tử-sản là người nước Trịnh, cũng là môn đệ Đức-phu-tử.
Ngày kia thầy Tử-sản, phát tiền cho đầu bếp đi chợ. Tên đầu bếp đem
tiền ra chợ, gặp chúng bạn, rủ đánh lú thua hết.
thầy quở, nó bèn kiếm chước nói dối thầy mà rằng: bữa nay tôi ra chợ, tôi
thấy họ bán một con cá lớn đại, mập núc, và tròn quay; tôi hỏi giá, họ nói
có một quan tiền, chớ mọi lần họ bán cho tới hai ba quan. Tôi nghĩ không
mấy khi gặp cá ngon bán rẻ, dốc lòng tìm miếng ngon cho thầy, tôi bèn
mua trụm cả quan tiền. Tôi lấy dây xỏ mang con cá mà xách về, gần tới nữa
đàng, chẳng dè nó cứng đơ không cục cựa, tôi nhớ sực lời người ta nói: Cá
lên khỏi nước cá khô . May vừa đi ngang qua hồ, tôi lật đật đem con cá bỏ
xuống nước, họa là nó lấy hơi nước mà sống lại chăng. Hồi tôi mới thả, nó
nằm trơ, không máy động; vừa giập bả trầu, nó quậy quậy và ngáp gió; giây
phút nó vùng một cái. Tôi vừa thò tay mà bắt lại, nó đã quạt đuôi, lội đi
mất. Ấy là tại tôi dại, xin thú thiệt cùng thầy.