CHUYỆN KHÔNG CÔNG BỐ CỦA SHERLOCK HOLMES​ - Trang 45

-Tôi sẽ đi- Lestrade nói, mặt nhăn lại vì mùi phê-non- Nếu như ngài cần
một thông tin nào đó, ngài Holmes - ông ta nói thêm với vẻ trịnh trọng-
ngài cứ tự nhiên trong cư xử với tôi.
-Cám ơn, Lestrade- Holmes cũng nói nhã nhặn và trịnh trọng như vậy.
Hai nhà thám tử rõ ràng đã quyết định hưu chiến trong lúc hung thủ còn
chưa bị phát hiện, nhân tiện tôi nói đây là cuộc hòa hoãn đầu tiên mà tôi
nhớ đuợc.
Trong lúc rời bỏ nơi đáng sợ này, tôi ngoái lại và nhìn thấy Pior đang cố
gắng vuốt thẳng tấm khăn liệm trên thân thể của Edna Champien. Holmes
cũng nhìn vào người đần độn, có điều gì đó thấp thoáng trong cặp mắt xám
ánh thép của bạn tôi.

CHƯƠNG 4

CHỖ Ở CỦA BÁC SĨ MERAY

-Dù có cố gắng điều gì mà anh có thể làm- Bác sĩ Meray nói sau đó

mấy phút- nhưng trong một thành phố rộng lớn như thế này, cũng chẳng
khác gì định quét sạch nuớc biển bằng cái chổi. Biển cả của bần cùng và
tuyệt vọng.
Khi ra khỏi nhà xác, chúng tôi cắt chéo qua sân sau lát bằng đá phiến. Bác
sĩ Meray đưa chúng tôi qua một chiếc cửa khác vào một khu trú ngụ cũ kỹ,
sứt sẹo nhưng ít ảm đạm hơn. Rõ ràng truớc kia khu công trình không cao
bằng đá này là chuồng ngựa- các ngăn phân chia từng khoang hãy còn lưu
lại đến giờ. Do khu trú ngụ này kéo dài ra như một đuờng ke tàu hỏa, nên
các ngăn nhà cũng mở rộng dần, cho đến lúc biến thành một chỗ có thể gọi
đuợc là các căn phòng. Các chữ ghi trên những tấm biển cac-tông ấn định
từng khu phòng ngủ cho đàn bà, đàn ông, có phòng ngoại trú và phòng chờ
của người khám bệnh. Ngay truớc mặt tôi là biển chỉ dẫn "Tới Phòng trực
và Nhà ăn".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.