CHUYỆN KHÔNG CÔNG BỐ CỦA SHERLOCK HOLMES​ - Trang 98

bình tĩnh khi anh ta hỏi:
-Còn vị thượng khách cũng chạy đi mất, có phải thế không nhỉ?
-Không chạy đi. Chạy lên trên, vào phòng của ông ta, còn đi đâu được?
Nhưng không cho tôi lên theo nữa.
-Sao nữa, thế ông ta sống ở đấy à? Một nơi hơi lạ đối với một đại nhân, cô
có nghĩ thế không?
-Ôi dào, người ta có thể sống ở chỗ nào người ta thích. Mặc xác lão!
Holmes đã đi ra cửa, khi ngang qua tôi anh ta thì thào:
-Nhanh, Watson, đi nào!
Chúng tôi lại lao vào sương mù. Holmes chộp tay tôi để lôi đi, không nghĩ
ngợi gì cả.
-Nó ở trong tay ta rồi, Watson! Tớ tin là thế. Chúng ta đã chạm đuợc vết
con quỷ. Nó có thể làm nhiều chuyện, nhưng không thể vô hình cậu ạ.
Mỗi lời của anh chàng Holmes đang lôi tôi chạy đi, đều vang lên nốt hân
hoan. Mấy phút sau chúng tôi đã vừa vấp vừa bưóc lên trên theo một cầu
thang hẹp sát vào bức tường gỗ.
Mức căng thẳng vẻ như quá sức đối cả với bạn tôi. Holmes thở hổn hển và
khó khăn khi nói ra từng tiếng:
-Paken là một khu nhà gỗ thảm hại, Watson ạ. Khu Waitrepon này nhiều
nhà như thế, may mà tớ biết rõ nó.
Tôi nhìn lên và thấy là chúng tôi đang lại gần một cánh cửa hé mở. Cả hai
đã tới bậc trên và Holmes lao vào trong phòng. Tôi cũng vội vàng vào theo.
-Chó má thật!- Holmes thốt lên- Có đứa nào đó đã ở đây trước ta!
Suốt thời gian dài làm quen với Holmes tôi chưa bao giờ thấy bạn mình
như vậy- Đúng là biểu tượng của nỗi thất vọng sâu sắc: Anh ta đứng như
pho tượng
giữa căn phòng nhỏ rách nát, tay cầm khẩu súng ngắn. Chỉ có cặp mắt long
lanh sáng quẵc.
-Nếu như đây là hang ổ của Kẻ mổ bụng- tôi thốt ra- thì nó đã tẩu thoát mất
rồi.
-Và tẩu khỏi đây mãi mãi. Không còn hồ nghi gì nữa!
-Có thể Lestrade cũng mò theo dấu vết của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.