CHUYỆN LÀNG NHÔ - Trang 8

Khả vằn mắt:
- Cô nói cái gì?
Vợ Khả không đáp đi vào buồng. Một lát sau bước ra, tóc tai đã chải gọn
gàng, chiếc áo gụ nhàu nát đã được thay bằng chiếc áo cộc tay màu mỡ gà
còn mới. Bây giờ vợ Khả mới đáp:
- Anh cứ đi biền biệt, có bao giờ ngó ngàng gì đến nhà với cửa.
Vợ Khả nấc lên tức tưởi:
- Mấy tháng trước con Lụa bị bệnh mắt, suýt mù phải đi Hà Nội chữa. Tìm
đến bố, nào có thấy…
Khả, giọng đã dịu:
- Tôi phải đi công tác liên miên. Thôi, Liên này, tôi sẽ ở nhà. Ở hẳn!
- Già rồi còn gì. Ở nhà với vợ, với con lại chả chán vạn lần hơn.
Khả nhìn kỹ vợ:
- Cô dạo này thay đổi nhiều nhỉ. Nói năng cũng khác. Ai dám bảo tôi già.
Sự nghiệp của tôi còn dài.
Liên lau nước mắt, chợt bật cười:
- Đi cả đời chẳng thấy sự nghiệp đâu. Giờ về dưỡng già lại sự với nghiệp.
Đâu, đồ đạc anh để đâu hết.
Khả nhăn mặt:
- Chỉ có cái túi ấy chứ còn gì nữa.
Liên lôi ra bộ quần áo, vài thứ đồ lặt vặt:
- Khốn nạn, cả đời công tác, giờ chỉ có ngần này thứ. Sự nghiệp ở đây chắc.
Khả rít liên:
- Im mồm. Đàn bà biết gì mà nói.
Liên khóc:
- Tôi thật khổ cả đời!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.