CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 135

22

Tới khi xe Vận sinh đỗ lại trước nhà thì đã chiều muộn. Mặt trời yếu ớt

xuyên qua mây, mùi cỏ ướt ấm dần trong không khí. Tôi đã dự cuộc Sinh
trọn ngày; cảm giác thời gian mất tiệt. Hôm nay chắc Cora đã mua sắm
xong, tôi được miễn mọi bổn phận. Tôi lên lầu, chân nhấc nặng nhọc từ bậc
này lên bậc kia, bám chặt vào tay vịn. Tôi cảm giác đã thức trắng nhiều
ngày và chạy rất ghê; ngực tôi đau, các cơ co rút như thiếu đường. Có lần
này tôi mừng đón cảnh cô độc.

Tôi nằm lên giường. Tôi muốn nghỉ, muốn ngủ đi, nhưng tôi quá mệt,

mà cũng quá kích động, không nhắm được mắt. Tôi nhìn lên trần, lần theo
nép lá của vòng hoa. Hôm nay tôi lại thấy nó giống mũ, thứ mũ rộng vành
đàn bà thường đội trong một giai đoạn quá khứ: mũ như vầng hào quang
khổng lồ, tết nào hoa nào quả, lông những loài chim miền nhiệt đới; mũ như
phác thảo thiên đường, bồng bềnh ngay trên mái đầu, một ý niệm được vật
chất hóa.

Chút nữa thôi vòng hoa sẽ bắt đầu đổi màu và tôi sẽ thấy ảo ảnh. Tôi mệt

đến chừng ấy: y như đã lái xe cả đêm, tới khi trời rạng, vì một lý do, lúc này
tôi sẽ không nghĩ xem là gì, giúp nhau thức nhờ kể chuyện và đổi phiên
cầm lái, và khi mặt trời bắt đầu lên ta sẽ thấy đủ thứ trong khóe mắt: những
con thú màu tím, trong các bụi cây bên đường, những hình người lờ mờ
đường nét, sẽ biến mất nếu đưa mắt nhìn thẳng.

*

Tôi quá mệt không thể tiếp tục câu chuyện này. Tôi quá mệt không nghĩ

nổi mình đang ở đâu. Thì đây là một câu chuyện khác, hay hơn. Chuyện về
điều đã xảy ra với Moira.

Một phần tôi tự luận được, phần khác nghe từ Alma, Alma nghe từ

Dolores, Dolores nghe từ Janine. Janine nghe từ dì Lydia. Có liên minh
ngay cả ở những nơi đó, ngay trong những hoàn cảnh đó. Đó là một điều ta
luôn tin được: ở đâu cũng có liên minh, dù thuộc loại nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.