CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 162

Cuốn này cũ rồi, ông nói, một thứ của lạ. Từ hồi bảy mươi, có lẽ. Vogue.

Như một tay sành sỏi buông nhãn rượu. Tôi nghĩ biết đâu cô thích.

Tôi kìm mình. Có thể ông ta đang thử, xem giáo lý thực tình ngấm đến

mức nào. Cái này bị cấm, tôi nói.

Ở đây, thì không, ông lặng lẽ nói. Tôi hiểu ý ông. Đã phá giới luật

nghiêm trọng nhất, tôi còn để ý thứ khác, thứ nhỏ nhặt hơn làm gì? Rồi thứ
khắc nữa, khác nữa; ai biết điểm dừng là đâu? Sau cánh cửa này, mọi giới
luật tan biến.

Tôi cầm lấy tờ báo và xoay ngược lại phía mình. Lại là chúng đây,

những hình ảnh thời niên thiếu: bạo dạn, sải dài, tự tin, tay vung ra như
giành lấy không gian, chân xoạc rộng, đặt vững chãi trên sàn. Một tư thế rất
Phục hưng, nhưng là tôi đang nghĩ đến các ông hoàng, chứ không phải các
cô thiếu nữ khăn bịt đầu, tóc quăn thành lọn. Mắt nhìn thẳng, có đánh phấn
thật đấy, nhưng không khác mắt mèo, tập trung cao độ sắp chồm lên. Không
có chuyện run sợ hay bấu víu, trong bộ áo choàng hay đồ tuýt nhám thế kia,
trong đôi bốt cao đến gối. Những nữ tướng cướp, chính thế, chiếc cặp da
quỷ phái cất giấu chiến lợi phẩm đi với hàm răng ngựa tham tàn.

Tôi cảm thấy mắt Chủ soái theo dõi mình đang giả từng trang. Tôi biết

mình đang làm việc đáng lẽ cấm làm, và cũng biết ông ta khoái trá quan sát
tôi làm thế. Lẽ ra tôi phải thấy mình là kẻ dữ; theo mực thước của dì Lydia,
tôi thuộc phe dữ. Nhưng tôi không thấy vậy. Tôi thấy mình như một tấm
bưu thiếp biển Anh đầu thế kỷ: đú đởn. Rồi tiếp theo ông ta sẽ cho gì nhỉ?
Đai nịt bụng ư?

Sao ông lại có cái này? Tôi hỏi.

Trong số chúng tôi, ông nói, có người vần giữ lòng ngưỡng mộ với thời

đại xa xưa.

Nhưng lẽ ra những cái này phải đốt hết rồi chứ, tôi nói. Đã khám xét đến

từng nhà, đã thiêu hủy..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.