Nhưng Chủ soái sẽ làm lộ tôi dễ biết bao, một cái nhìn, một cử chỉ, một
sơ ý nhỏ có thể tố cho bất cứ ai trông vào rằng giữa chúng tôi giờ có chuyện
gì đó. Điều đó đã suýt xảy ra đêm Lễ tháng. Ông vươn tay lên như định
chạm mặt tôi; tôi ngoảnh đầu sang bên, để xua ông đi, hy vọng Serena Joy
không để ý, và ông ta lại rút tay về, rút vào bên trong cùng chuyến du hành
chuyên chú của mình.
Đừng bao giờ lặp lại, tôi nói ngay lúc gặp riêng ông.
Lặp lại gì? ông hỏi.
Định chạm vào tôi như thế, giữa lúc đang... giữa lúc bà ấy đang ở đó.
Tôi đã làm thế à? ông hỏi.
Ông có thể khiến tôi bị chuyển đi, tôi nói. Tới khu Kiều dân. Ông biết
mà. Hoặc tệ hơn. Tôi nghĩ ông ta nên tiếp tục, giữa đám đông, coi như tôi là
một cái độc bình hoặc khung cửa sổ: lẫn vào ngoại cảnh, bất động hay trong
suốt.
Tôi xin lỗi, ông nói. Tôi không cố tình. Nhưng tôi thấy nó...
Sao? Tôi nói, khi thấy ông ngừng lại.
Thiếu con người, ông nói.
Phải mất bao lâu thì ông mới nhận được ra? Tôi nói. Chắc ai cũng thấy
qua cách nói năng rằng chúng tôi đã sang giai đoạn khác rồi.
Các thế hệ sau này, dì Lydia bảo, sẽ được hưởng những điều tốt đẹp hơn.
Đàn bà sẽ sống hòa hợp bên nhau, tất cả trong một gia đình; các cô sẽ như
con gái họ, và khi dân số đã lại tới tầm các cô sẽ không còn bị chuyển từ
nhà này qua nhà khác vì đã đủ người phân phối. Sẽ có những mối thâm tình
thắm thiết, dì nói, chơm chớp mắt mơn trớn nhìn chúng tôi, sinh ra trong
cuộc sống ấy. Đàn bà đoàn kết vì mục tiêu chung! Giúp đỡ nhau những
công việc hàng ngày trong khi tay nắm tay dấn bước đường đời, mỗi người
một bổn phận riêng. Tại sao đòi một người đàn bà duy nhất thực hiện tất tật