CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 172

đó, lúc này, sau lớp gạch đỏ trống trơn.

Tôi cố hình dung anh đang ở nhà nào. Tôi còn nhớ các nhà ở đâu, sau

tường kia; chúng tôi từng đi lại thoải mái bên trong, khi đây còn là trường
đại học. Giờ đôi khi chúng tôi vẫn vào trong đó, dự các cuộc lễ Cứu chuộc
Đàn bà. Phần lớn các nhà cũng xây gạch đỏ, vài khu có cổng vòm, một nét
rô-man, từ thế kỷ mười chín. Giờ chúng tôi không được phép vào các tòa
nhà nữa, nhưng ai mà muốn vào? Những nhà đó thuộc về Con mắt.

Có thể anh đang trong thư viện. Đâu đó trong hầm. Trong kho sách.

Thư viện giống như một ngôi đền. Một cầu thang dài màu trắng, dẫn lên

một dãy cửa sắp hàng. Sầu bên trong, lại một cầu thang trắng đi lên nữa.
Trên vách tường hai bên là các thiên thần. Có cả người đang giao chiến,
hoặc sắp xông lên, sạch sẽ và cao quý, không bẩn thỉu máu me và hôi hám
như lẽ ra trong đời thực. Chiến thắng ở một bên cửa trong, dẫn dắt họ đi
tiếp, bên kia là Tử thần. Bích họa này nhằm tôn vinh cuộc chiến tranh nào
đó. Những người bên phía Tử thần vẫn còn sống. Họ đang trên đường lên
thiên đàng. Tử thần là một người đàn bà đẹp có cánh, một bên ngực gần
như để trần; hay là Chiến thắng nhỉ? Tôi không nhớ nổi.

Cái đó chắc họ không phá mất.

Chúng tôi quay đi khỏi Bức tường, rẽ trái, ở đây có vài cửa hàng bỏ

trống, chữ xà phòng viết ngoằn ngoèo trên kính cửa. Tôi cố nhớ lại chúng
đã bán gì, ngày xưa. Son phấn? Nữ trang? Phần lớn cửa hàng phục vụ đàn
ông vẫn hoạt động bình thường; chỉ những hàng bán thứ gọi là xa xỉ phẩm
mới bị đóng cửa.

Ở góc đường là cửa hàng tên Quyển hồn. Có hẳn một chuỗi cửa hàng:

Quyển hồn có mặt ở trung tâm mọi thành phố, mọi vùng ngoại ô, hay ít ra
họ bảo thế. Hẳn nó phải kiếm ra kha khá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.