CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 186

Thế cậu thì sao? Tôi hỏi. Cô không có ai cả.

Tớ sẽ rút vào ngầm, cô nói. Trong đám đồng tính có người sẽ lấy mã và

mua hộ những thứ chúng tớ cần.

Nhưng tại sao? Tôi hỏi. Sao lại thế?

Việc chúng ta không phải là bàn tại với chả sao, Moira nói. Chúng cần

phải làm thế, cả tài khoản lẫn việc làm, cùng lúc. Bằng không, cậu cứ tưởng
tượng sân bay mà xem? Chúng không muốn chúng mình đi đâu cả, tớ cuộc
đấy.

Tôi tới trường đón con. Tôi lái xe thận trọng quá đáng. Luke về đến nhà,

tôi đã ngồi bên bàn bếp. Con thì ngồi vẽ bằng bút dạ ở bàn riêng nhỏ xíu
góc phòng, những bức tranh rồi sẽ dán lên đó cạnh tủ lạnh.

Luke quỳ xuống bên cạnh ôm lấy tôi. Anh nghe rồi, anh nói, trên xe, trên

đường về. Đừng lo quá, anh chắc chỉ tạm thời thôi.

Họ có nói vì sao không? Tôi hỏi.

Anh không trả lời. Chúng mình sẽ vượt qua mà, anh nói, ôm siết tôi.

Anh không hiểu cảm giác thế nào đâu, tôi nói. Em cảm thấy như có

người cắt lìa hai bàn chân mình. Tôi không khóc. Nhưng tôi cũng không ôm
trả anh được.

Chỉ là một chỗ làm thôi mà, anh nói, cố vỗ về tôi.

Em chắc là anh sẽ được nhận hết tiền của em, tôi nói. Mà em còn chưa

chết đấy. Tôi cố đùa, nhưng nghe ra lại khá rùng rợn.

Đừng nói thế, anh nói. Anh vẫn quỳ trên sàn. Em biết anh sẽ luôn chăm

sóc em mà.

Tôi nghĩ, Chưa chi anh đã định cha chú với mình rồi đấy. Rồi tôi nghĩ,

Chưa chi mày đã hoảng vía lên rồi.

Em tiếc, tôi nói. Em yêu anh.

Sau đó, khi con đã vào giường ngủ còn chúng tôi ăn tối, khi tôi không

còn quá run rẩy, tôi kể lại buổi chiều cho anh. Tôi mô tả ông giám đốc vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.