CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 190

Chúng mình vẫn còn... anh nói. Nhưng anh không nói nốt chúng tôi vẫn

còn gì. Tôi sực nghĩ rằng anh không nên nói chúng mình, bởi theo như tôi
thấy anh chưa bị tước mất gì cả.

Chúng mình vẫn còn có nhau, tôi nói. Và đúng là thế. Vậy thì sao lời tôi

vẫn vang lên, ngay cả trong tai mình, lãnh đạm thế này?

Rồi anh hôn tôi, như thể tôi nói vậy rồi, là mọi sự lại bình thường như

trước. Nhưng có gì đó đã xê dịch, một cán cân đã xích. Tôi cảm thấy mình
teo lại, và khi anh vòng tay ôm lấy tôi, kéo tôi sát lại, tôi bé nhỏ như búp bê.
Tôi cảm thấy tình yêu đi qua, tôi đứng lại.

Anh không phiền lòng chuyện đó, tôi nghĩ. Không phiền chút nào. Biết

đâu anh còn thích thế. Chúng tôi không còn là của nhau nữa. Bây giờ, tôi là
của anh.

Không xứng đáng, không công bằng, không đúng. Nhưng chuyện là như

vậy.

Này Luke: điều em muốn hỏi anh giờ đây, điều em cần biết, là: Em nghĩ

vậy đúng không? Bởi chúng ta chưa bao giờ nói về chuyện đó. Cái thời còn
có thể nói, em đã sợ. Em chẳng thể liều đánh mất anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.