CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 192

Vẫn không lời đáp. Ông liệu được gì từ lối chiều chuộng này? Chắc chắn
phải có gì đó.

Ông ngửa người ra, mười đầu ngón tay chạm nhau, cử chỉ tôi đã quen

mắt. Giữa chúng tôi đã hình thành một bộ cử chỉ như thế, cung cách quen
thân như thế. Ông ta đang nhìn tôi, không phải thiếu nhân từ, nhưng có chút
hiếu kỳ, như tôi là bài toán đố cần giải.

“Tôi nay cô muốn đọc gì?” ông hỏi. Cả điều này cũng đã thành lệ. Tới

giờ tôi đã ngốn một tờ Mademoiselle, một cuốn Esquire từ thập kỷ tám
mươi, một tờ Ms., mà tôi chỉ lờ mờ nhớ đồng loại nó đã từng vất vưởng
trong chuỗi căn hộ của mẹ suốt thời tôi lớn lên, và một cuốn Reader’s
Digest
. Ông còn có cả tiểu thuyết. Tôi đã đọc một cuốn Raymond Chandler,
và giờ đang đi được nửa Thời gian khổ, của Charles Dickens. Những dịp ấy
tôi đọc vội, nuốt lấy nuốt để, gần như nhảy cóc, cố nhồi nhét vào đầu càng
nhiều càng tốt trước đợt nhịn dài tiếp theo. So với chuyện ăn sẽ là cảnh
nhồm nhoàm của người vừa chết đói, so với chuyện sex sẽ là cú đứng thẳng
chớp nhoáng, lén lút trong một góc hẻm nào.

Mỗi lần như thế, Chủ soái ngồi nhìn tôi đọc, không nói nhưng cũng

không rời mắt khỏi tôi. Ngay cái nhìn ấy cũng là một lối sờ mó lạ thường,
tôi cảm thấy mình bị lột tràn. Tôi những muốn ông ta quay lưng lại, đi
quanh phòng, tự chọn cái gì mà đọc. Như thế may ra tôi được thư thả hơn,
nhấm nháp hơn. Cứ thế này, chuyện tôi đọc sách trái phép tự nó cũng thành
diễn trò.

“Tôi nghĩ chỉ muốn nói chuyện thôi,” tôi nói. Nói rồi chính tôi cũng ngạc

nhiên.

Ông lại cười. Ông không tỏ ra kinh ngạc. Có thể ông đã chờ đợi điều

này, hay một điều tương tự. “Vậy sao?” ông nói. “Cô muốn nói chuyện gì?”

Tôi ngần ngừ. “Gì cũng được. Ừm, về ông, chẳng hạn.”

“Tôi à?” Ông ta vẫn giữ nụ cười. “Ô, về tôi thì có gì mà nói. Tôi chỉ là

một thằng cha xoàng xĩnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.