CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 203

Tôi nghĩ quá nhiều về cây đèn chùm, dù đã mất rồi. Nhưng vẫn có thể

dùng cái móc, trong tủ áo. Tôi đã cân nhắc mọi khả năng. Toàn bộ điều cần
làm, sau khi đã buộc mình vào, là đổ người về phía trước và không vùng
vẫy.

Xin cứu chúng tôi khỏi sự dữ.

Rồi sẽ có Nước trời, quyền lực, quang vinh. Phải cố gắng lắm mới tin

được mấy chuyện đó lúc này. Nhưng tôi sẽ cố. Hy vọng, như trên mấy tấm
bia mộ.

Chắc Người phải thấy bị bóc lột. Tôi đồ chắc không phải lần đầu.

Nếu là Người tôi sẽ ngấy tận cổ. Tôi sẽ phát ốm lên. Tôi nghĩ chắc

chúng ta khác nhau là ở đó.

Tôi cảm thấy mơ hồ quá, khi nói chuyện với Người thế này. Tôi thấy

như đang nói với bức tường. Tôi ước gì Người trả lời. Tôi cô đơn quá.

Cô đơn một mình bên điện thoại. Có điều giờ tôi không thể dùng điện

thoại. Mà nếu được, tôi gọi ai bây giờ?

Chúa ơi. Không phải gọi đùa. Chúa ơi Chúa ơi. Tôi sống tiếp thế nào

đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.