CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 246

chấp nhận bộ sưu tập thập cẩm này, bất cứ thứ gì còn nhặt nhạnh vớt vát
nổi. Ai cũng trang điểm, và giờ tôi mới nhận ra mình đã mất thói quen nhìn
thấy son phấn đến đâu, bởi mắt họ hình như to quá, sâu quá mà lại quá lấp
lánh, miệng họ đỏ quá, ướt quá, nhúng máu sáng ngời; hoặc nghĩ cách khác,
lại quá giống hề.

Thoạt nhìn toàn cảnh trông đến là hớn hở. Như một bữa tiệc giả trang; kia
là những đúa trẻ quá khổ, xúng xính trong phục sức bới ra từ đáy rương
hòm. Liệu có vui chăng? Có thể, nhưng là họ lựa chọn chăng? Chỉ nhìn thì
sao biết được.

Trong phòng bày ra cơ man là mông. Tôi không còn quen chúng nữa rồi.

“Cứ như là bước vào quá khứ,” Chủ soái nói. Ông ta có vẻ hài lòng, vui
thích nữa là khác. “Không phải sao?”

Tôi cố nhớ xem quá khứ đúng là thế này không. Tôi không còn chắc nữa.
Tôi biết trong đó có hết những thứ này, nhưng liều lượng đã khác đi sao đó.
Một cuốn phim về quá khứ, vẫn không phải là quá khứ.

“Vâng,” tôi nói. Cảm giác của tôi không phải là một điều đơn nhất. Tất
nhiên tôi không bị những người đàn bà đó làm rối trí, không thấy kinh
hoảng. Tôi coi họ là những kẻ lánh ngũ. Giáo điều chính thức phủ nhận họ,
phủ nhận bản thân việc họ có tồn tại, nhưng họ vẫn đây. ít ra điều đó cũng
có ý nghĩa.

“Đừng nhìn trân trối thé,” Chủ soái nói. “Cô sẽ làm lộ mình mất thôi. Cứ tự
nhiên.” Lần nữa ông lại kéo tôi đi. Có một người đã nhác thấy ông, đã chào
ông và bắt đầu bước đến chỗ chúng tôi. Bàn tay Chủ soái siết lấy bắp tay
tôi. “Đứng yên nhé,” ông thì thầm. “Đừng hoảng hốt.”

Tất cả nhiệm vụ của mày, tôi tự nhủ, là ngậm miệng cho chặt và làm mặt
ngu. Đâu có gì quá khó.

Chủ soái đảm nhận việc trò chuyện thay tôi, với người này và cả những
người kế tiếp. Ông không nói gì nhiều về tôi, mà có gì phải nói. Chỉ nói tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.